Kiếm khí đánh đâu thắng đó, như tia chớp xẹt qua bầu trời, tràn ngập thiên địa.
Tàn sát không thể ngăn cản.
Đệ tử Công Tôn nhất mạch đã bị đánh bại hoàn toàn, căn bản vô lực phảng kháng.
Từng đạo máu tươi phun ra, mùi máu tanh trải rộng cả ngọn núi.
Cuộc chiến của Thương tông cũng đã gần đến lúc kết thúc. Lúc này, Tiêu Dương dùng ý niệm huy động Thiên Hoàng thần kiếm, đồng thời quay sang Đạm Thai An Thiên, quát nhẹ:
- An Thiên.
Nghe xong, Đạm Thai An Thiên liên giật mình. Nhưng với trí thông minh của cậu, rất nhanh liền lĩnh hội được ý tứ của Tiêu Dương, thân ảnh bay lên, giơ cao thần thương trong tay, giọng nói chấn triệt:
- Đệ tử Thương tông nghe lệnh, các người đã đi sai đường, tạo thành một lỗi lâm lớn. Hôm nay hãy biết quay đầu lại. Người nào đầu hàng, không giết.
- Mau đứng dậy cho ta. Chúng ta không có sai, sai là bọn chúng. Là bọn chúng phản bội Tam Xích Giáo. Tam Xích Giáo mới là chính thống trong thiên địa.
Lúc này, đệ tử còn lại của Công Tôn nhất mạch cũng sắp hỏng mất. Giọng nói của Đạm Thai An Thiên cứ quanh quẩn trong đầu họ. Leng keng, một đệ tử của Công Tôn nhất mạch ném trường thương trong tay xuống, quỳ xuống mặt đất:
Sau đó, rất nhiều đệ tử Thương tông trước sau quỳ xuống.
Bịch!
- Ta đầu hàng.
Một cường giả Thương tông tức giận, thần thưởng trong tay trực tiếp đâm thẳng về phía một đệ tử quỳ xuống gần ông ta nhất, rít gào:
Giọng nói non nớt nhưng trang nghiêm, cả thiên địa cũng phải rúng động. Đệ tử Công Tôn nhất mạch, đa phần đã bị hạ ma thai.
- Hừ, chính mình làm ác, lại còn ngăn cản người ta quay đầu lại.
Gương mặt nữ hoàng Vạn Bảo lạnh như băng, ánh mắt không thèm liếc nhìn cỗ thi thể, đảo qua chiến trường xung quanh, tìm kiếm ác ma kế tiếp.
Trên bầu trời lại xuất hiện mưa tiền, phiêu động chập chờn, hành tung quỷ dị, rất khó nắm bắt. Mỗi một tờ tiền đều ẩn chứa sức mạnh thần binh chí bảo, nhìn thì nhẹ như mây nhưng lại có sức nặng ngàn quân. Trong khoảnh khắc, gã cường giả Công Tôn nhất mạch kia đã bị nghiền thành thịt vụn.
Đây là một chí bảo Phật môn mà hắn tìm được trong chư thần mộ, phát ra thanh âm có thể gột rửa tâm linh. Khi phạm âm phát ra, rất nhiều gương mặt đang dữ tợn đột nhiên hòa hoãn lại. Một lát sau, binh khí trong tay đột nhiên rơi xuống, hai chân quỳ xuống đất, ánh mắt hiện lên sự áy náy, mờ mịt nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông xung quanh, thân hình run lên, sau đó phủ phục trên mặt đất.
Từng đạo thân ảnh trước sau quỳ xuống.
Trên bầu trời vang lên phạm âm, trong tay Tiêu Dương lại xuất hiện một thần binh chí bảo.
Một khi ma thai chui vào cơ thể, tương đương với nghỉ thức tế linh hồn. Linh hồn đã bị cắn nuốt, thậm chí có thể nói là đã cống hiến cho tà ma. Người mà đã bị hạ ma thai, cũng khó mà quay đầu lại. Đương nhiên, cũng có những đệ tử Công Tôn nhất mạch còn chưa bị hạ ma thai. Cho dù có hạ, cũng chưa chính thức dưỡng thành ma thai, vẫn còn có thể quay đầu lại.
- Phế vật.
Nhưng thế cục trên chiến trường lúc này, không phải là thời điểm ông ta là chúa tể.
- Ai dám phản bội Tam Xích Giáo, tội phản giáo, giết.
Công Tôn Chánh Kỳ rống lên:
- Đệ tử Công Tôn nhất mạch chỉ có thể chết, tuyệt không sống tạm bợ.
Sát khí lan tràn thiên địa. Trên bầu trời vang lên tiếng rít gào của Công Tôn Chánh Kỳ.
Âm!
Tam đại thái thượng trưởng lão của Đạm Thai nhất mạch nhất tê phát uy, trong khoảnh khắc bộc phát sức mạnh mạnh mẽ, thương ảnh trải rộng cả bầu trời bao la, hình thành từng đạo bắn tỉa, phô thiên cái địa.
Đối thủ của bọn họ là một cường giả cấp bậc kim tiên của Công Tôn nhất mạch, lúc này bị hộc máu bay ra ngoài. Tam đại trưởng lão vẫn không buông tha. Ba địch nhân trước mắt, ánh mắt dày đặc ma khí. Linh hồn của bọn họ đã bị tà ma cắn nuốt. Người như vậy lại càng phải giết chết.
Thương ảnh như thần tiễn xẹt qua bầu trời.
Phụt!
Trời cao văng ra ba đạo máu tươi. Tam đại trưởng lão đứng thành hàng. Trước mặt bọn họ, thần thương đang cắm vào ba cỗ thi thể, làm rúng động không ít cường giả Công Tôn nhất mạch đang phản kháng.
Gió lạnh thổi qua.
Bịch!
Ở một bên khác, cường giả của Côn tông và Huyền Việt tông cũng thế như chẻ tre, mang theo xu thế vạn quân diệt sát địch nhân.
Không thể ngăn cản.
Sát ý tận trời.
Từng đạo cường giả của Công Tôn nhất mạch ngã xuống.
Cuộc chiến khắp ngọn núi đã dần dần dừng lại. Mùi máu tanh bốc lên trời.
Máu chảy thành sông, ngoại trừ thi thể ngổn ngang, chỉ còn lại đám đệ tử Công Tôn nhất mạch đang quỳ dưới đất.
Công Tôn nhất mạch đã bị hủy.
Lúc này, Công Tôn Vô Lệ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt nhất thời hiện lên sự tuyệt vọng.
Đại thế đã mất.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, với địa vị cường thế của Thương tông, lại sụp đổ một cách dễ dàng như vậy. Sự cường đại của đối phương đã vượt qua sự tưởng tượng của ông. Chỉ tiếc rằng, ông ta không có tài tiên tri, cũng không thể hối hận được.
- Sớm biết vậy...
Ánh mắt Công Tôn Vô Lệ hiện lên sự hối hận. Ngày đó, khi cường giả hộ long thế gia tập hợp, Thu Hàn tiên tử đã đề nghị hai ba hộ long thế gia nên liên hợp lại, dự phòng kịch biến Thần Tiên Môn xảy ra lần nữa. Nhưng sau khi Công Tôn Vô Lệ tìm được Bổ Thiên Thạch, liền uyển chuyển từ chối đề nghị này. Bởi vì ông ta tin rằng, mặc dù Kiếm tông có thể diệt được Thần Tiên Môn, nhưng Thương tông không phải Thần Tiên Môn. Một mình Công Tôn Vô Lệ cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Thần Tiên Môn.
Nhưng bây giờ...
Tiêu tiên nhân đối kháng Công Tôn Vô Lệ, hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, bày ra sức mạnh vô cùng cường đại.
- Công Tôn nhất mạch sẽ không bị diệt như vậy...
Công Tôn Vô Lệ thì thào, ánh mắt hiện lên tinh mang dữ tợn, điên cuồng huy động thân thương trong tay, nhấc lên khí thế điên cuồng, liều chết với Tiêu tiên nhân.
- Hôm nay, cho dù chúng ta bị thua, cũng vẫn còn Nguyên Dạ. Y sẽ dựa vào thiên phú của mình, dẫn theo một nhóm đệ tử, một lần nữa đoạt lại Thương tông.
Phát động công kích kinh người. Khí thế của ông ta bất ngờ áp đảo Tiêu tiên nhân, hai mắt tràn ngập ma khí nông đậm. Lúc này, Công Tôn Vô Lệ đã vận dụng bí pháp cực mạnh của bản thân, liên hợp sức mạnh ma thai, phát động công kích cuối cùng tấn công Tiêu tiên nhân.
Tiêu tiên nhân lách sang một bên, tránh được mũi công kích.
Công Tôn Vô Lệ không duy trì được trạng thái đó quá lâu.
Âm. Trong nháy mắt Tiêu tiên nhân bị bức lui hơn trăm thước, ánh mắt Công Tôn Vô Lệ nổi lên tinh mang:
- Trùng phong phá lãng.
Phất tay, bầu trời giống như bị nhấc lên sóng to gió lớn, ngăn cản ông ta và Tiêu tiên nhân.
Giây tiếp theo, Công Tôn Vô Lệ như tia chớp bay về phía xa.
Thấy vậy, đồng tử Tiêu tiên nhân hơi co lại, điện quang chợt hiện, bên tai truyên đến thanh âm của Tiêu Dương:
- Văn bối có biện pháp chặn ông ta lại.
Ánh mắt Tiêu tiên nhân lộ ra sát khí, thân ảnh bay vút lên, vượt qua khu vực thương ảnh chưa tiêu tán, cánh tay đột nhiên vung lên, ánh mắt trang nghiêm.
Ánh sáng tập hợp, trong nháy mắt hình thành một chưởng ấn thật lớn.
Phía trước.
Công Tôn Vô Lệ cảm nhận được áp lực kinh khủng đến từ Tiêu tiên nhân, thân ảnh không chút dừng lại, như lưu quang bay đi.
Bỗng nhiên, khu vực không gian trước mặt đột nhiên vặn vẹo.
Không gian biến dị.
Một luồng khí tức nguy hiểm thẩm thấu đến. Công Tôn Vô Lệ giật mình, sắc mặt đại biến, thân ảnh tránh sang một bên:
- Táng Thần không gian?
Thiên địa biến dị, bất ngờ xuất hiện một đồ án thần bí nhưng không theo quỹ tích nào cả. Một hắc động xuất hiện, như muốn cắn nuốt vạn vật vào trong.
Cho dù là thánh nhân, đối với không gian Táng Thần, nghe thấy cũng phải biến sắc.
Đừng nói chi đến Công Tôn Vô Lệ.
Trong thiên địa, chỉ có chí bảo truyền thừa của Long Giác Tộc, một chủng tộc sinh hoạt bên cạnh không gian Táng Thần, nằm trong tay người thừa kế duy nhất Phương Tông, mới có thể xuất nhập không gian Táng Thần.
Tiêu Dương đã sớm có sự đề phòng đối phương địch không lại sẽ chạy thoát, ra lệnh cho Phương Tông ẩn núp ngay chỗ tối, làm tốt công tác chuẩn bị.
Với sức mạnh của Công Tôn Vô Lệ, một khi chạy thoát, không thể nghi ngờ chính là thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.
Phương Tông cũng toàn lực ứng phó.
Phải ngăn cản cường giả kim tiên hậu kỳ đỉnh phong.
Không gian vặn vẹo, thẩm thấu khí tức hủy diệt. Công Tôn Vô Lệ liền dừng lại. Khi ông ta một lần nữa muốn đổi hướng, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Tiêu tiên nhân.
- Kim khung thần ấn.
Ánh sáng màu vàng ngọc chói mắt vô cùng, một thoáng sau tràn khắp thiên địa.
Trên đỉnh đầu Công Tôn Vô Lệ, chưởng ấn màu vàng đè xuống.
Cả thiên địa như muốn sụp đổ.
Công Tôn Vô Lệ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra sự kinh hãi, đồng tử mở to.
Cả người giống như bị một luồng khí thế thần bí đè xuống, cơ thể không thể nhúc nhích.
Sau khi ra sức rít gào một tiếng, Công Tôn Vô Lệ nắm chặt tay, thần thương phát ra quang hoang huyết lệ.
Đâm thẳng phía trước.
Chưởng ấn màu vàng từ trên trời giáng xuống, trong khoảnh khắc bao trùm Công Tôn Vô Lệ.
Âm!
Lúc này, thần thương trong tay Công Tôn Vô Lệ bất ngờ bị bẻ gãy.
Bịch. Chưởng ấn oanh kích trên người Công Tôn Vô Lệ.
Quang mang thần binh hộ thể dựng lên, phát ra quang hoa nhưng chỉ được ba giây đồng hồ, trong thời gian ngắn nhất liền vỡ tan.
Máu chảy ra từ trong miệng Công Tôn Vô Lệ, trong khoảnh khắc rơi xuống.
- Bắt lấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận