Tôi ngồi trên băng ghế ở dưới lầu, cũng không mở đèn, mặc cho ánh sáng từ từ biến mất, cả người ẩn vào trong bóng tối.
Kẻo kẹt...
Không biết qua bao lâu, đến khi tôi cảm thấy mình đang chìm trong bóng tối không thể tỉnh dậy thì có tiếng đẩy cửa mở ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa, muốn mở miệng hỏi là ai nhưng lại cảm thấy giống như giọng đã bị ngăn lại không thể mở lời được.
"Ai?"
Bên ngoài truyền tới một tiếng quát to, sau đó là ánh sáng của đèn điện được bật lên, tôi giơ tay che ánh đèn còn chưa kịp phản ứng thì cổ áo đã bị người ta níu lấy.
Nắm đấm xé gió lao thẳng tới, tôi vừa muốn trả đòn thì động tác đã dừng ở bên tai.
"Trường An?"
Thanh âm quen thuộc truyền tôi, sững sờ nhìn sang thì thấy Toản Địa Thử đang nhìn tôi đầy nghi hoặc cứ như thể không nhận ra tôi vậy.
Tôi thấy ông ấy thì thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói gì thì lão Yên đã tiến vào từ bên ngoài, mà Toản Địa Thử cũng đã bắt đầu mắng tôi một tràn dài: "Cậu đã xảy ra chuyện gì, không phải không muốn để cậu ra khỏi phòng sao? Thân thể của chính mình mà còn không biết. Mà cậu ngồi chỗ này thì tắt đèn làm gì, không sợ hù chết người ta à?"
Tôi gãi đầu, không biết nên nói gì, một lúc sau mới cười nói: "Tôi, tôi đột nhiên cảm thấy tốt lên một chút vì thế trong lúc vui mừng đã quên bật đèn."
"Quên ư? Chuyện này sao có thể quên chứ, không đúng, cậu nói là cậu thấy khoẻ hơn ư?" Toản Địa Thử vừa mắng được một nữa thì kịp phản ứng lại.
Tôi ừ một tiếng nói: "Đúng vậy, cảm giác đã tốt lên nhiều rồi."
Lão Yên kích động tiến tới, chậm rãi dùng sức, nhìn gương mặt của ông ấy từ từ xuất hiện sự vui mừng, tôi lại có cảm giác có chút không đành lòng.
Trong số họ không ai thông thạo độc dược, vì thế dù tôi có lừa gạt bọn họ thì trừ một chút nghi ngờ ra thì họ cũng không nói ra được gì.
Lão Yên vui mừng trong chốc lát sắc mặt lại nặng nề, nói không đúng, đối phương dùng một cái giá lớn muốn Trường An xảy ra chuyện, không thể khỏi bệnh một cách êm đẹp như thế được.
"Trường An, có phải cậu có chuyện gì giấu tôi phải không?" Lão Yên nhạy bén nhìn thấu khiến tôi sợ hãi.
Nhưng vì tôi đã ngồi ở đây suy nghĩ rất nhiều lần làm sao để đáp lại lời của ông ấy, thế nên vẫn giữ được gương mặt bình tĩnh lắc đầu. Nói tôi cũng không biết, nếu không phải tên nhãi nhép được Lưu Hàn Thu phái tới, phát hiện có sức lực để khống chế thì sợ là đến giờ còn phải nằm trên giường.
Lão Yên quả nhiên dời sự chú ý đến việc của tên kia, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi kể cho ông ấy nghe qua một lượt, ông ấy không có tâm tư tiếp tục tóm chặt chuyện tôi có gạt ông ấy hay không nữa. Chỉ là vẫn cảm thấy kỳ quái, nói không thể buông lỏng được, bất kể là độc dược hay Diêm Vương gia ra tay đều phải tiếp tục chú ý.
"Nha Tử đâu?" Tôi nhìn ra phía sau bọn họ, không thấy Nha Tử và cô Thu đâu.
Lão Yên lắc đầu: "Không biết, chúng tôi không có gặp nhau."
Lòng tôi nặng nề, vừa muốn đi tìm đã bị lão Yên ngăn cản: "Không phải cậu nói là cô Thu đã đi tìm rồi sao? Cậu đừng đi nữa, cơ thể này chính là quả bom hẹn giờ, lúc nào nổ cũng không biết được, không cần đi theo gây thêm rắc rối."
"Không cần tìm, bọn họ sẽ sớm quay về." Giọng nói của Hầu Chanh Chanh từ trên lầu truyền tới, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cô ấy mặc cả bộ đồ da màu đen, tren lưng còn đeo thêm một cái bọc rất to.
Lão Yên sững sốt, hỏi cô ấy muốn đi đâu?
"Dĩ nhiên là đi Ly Sơn rồi." Hầu Chanh Chanh ở trên lầu đi xuống, nói nếu Trường An đã hồi phục thì chúng tôi cũng không thể ở chỗ này đợi thêm nữa, những chuyện khác sẽ để cho bên tình báo theo dõi, chúng tôi phải nắm chắc thời gian lên đường.
Lão Yên gật đầu một cái nói đúng vậy, ông ấy đã chỉ đạo bên phía tình báo có tình huống gì phải tuỳ thời mà báo cáo. Lưu Hàn Thu ở phía bên kia ông ấy cũng sẽ đưa thêm người người theo dõi, ắt hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tôi từ chối cho ý kiến.
Lời của Hầu Chanh Chanh nhanh chóng được kiểm chứng, chúng tôi vừa dọn đồ xong thì chưa tới mười phút sau cô Thu đã kéo Nha Tử đi vào.
Người đứng trước mặt đầy giận dữ, còn người sau lại ủ rủ gục đầu dáng vẻ đã làm ra chuyện sai trái gì đó.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lão Yên cảm thấy kỳ quái hỏi.
Cô Thu đẩy Nha Tử về phía trước, nổi giận đùng đùng nói: "Mấy người hỏi cậu ta đi!"
Tôi nhận ra được thái độ không đúng lắm, cô Thu đi cứu anh ta vì sao lại giống như Nha Tử đã làm ra chuyện gì tày trời vậy chứ?
Nha Tử ngập ngừng không dám nói lời nào, vốn dĩ anh ta đeo kính râm dáng vẻ như một người lớn đầy kinh nghiệm, nhưng bây giờ lại giống như một đứa trẻ gây ra lỗi, còn chúng tôi lại chính là người lớn trong nhà vậy.
"Nói đi." Lão Yên không còn kiên nhẫn nữa.
Nha Tử nhìn tôi cầu xin giúp đỡ, tôi vừa muốn mở miệng nói thì đã bị cô Thu lập tức cản lại: "Trường An, cậu im miệng cho tôi."
Trong chốc lát không ai dám xin tha nữa.
Cô Thu lúc tức giận chính là bộ dạng lục thân không nhận, càng xin tha thì chỉ sợ là tội Nha Tử chịu càng thêm nặng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận