Nhưng Cầm Kiếm lại như không chú ý tới, chỉ khẽ cười một tiếng rồi nói là sống lâu như vậy đã sớm sống đủ rồi, còn nói gã sao có thể không biết vận mệnh của mình?
"Vậy cậu có tính toán gì?" Cô Tứ hỏi lại.
Cầm Kiếm giang tay ra nói không biết, bởi vì cả đời này của gã đều ở trên hòn đảo này, thỉnh thoảng ra ngoài cũng không hòa hợp được với những người khác, có lẽ sau khi đưa chúng tôi đến được phòng chủ mộ xong thì gã sẽ ở lại hòn đảo này rồi yên lặng chờ đợi cái chết đến.
Cô Tứ hơi cau mày và nói một câu khiến tôi muốn rớt cả mắt ra ngoài.
"Nếu cậu không còn nơi nào để đi, còn không bằng đi theo tôi." Sắc mặt của cô Tứ vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng sau khi cô ấy hỏi xong câu này thì bốn ngón tay phải của cô ấy hơi cong lên, mặc dù rất nhanh đã được buông lỏng, nhưng vẫn bị tôi nhận ra.
Cô ấy đang lo lắng sao?
Tại sao cô ấy lại lo lắng?
Trong đầu tôi lập tức xuất hiện hai câu hỏi, sau đó cười khổ một tiếng, cô ấy có thể lo lắng cái gì, đơn giản là đang lo lắng việc Cầm Kiếm sẽ không đồng ý với cô ấy mà thôi.
Lòng đố kỵ trong lòng của tôi càng ngày càng sâu, vì sao tên đạo sĩ này có thể đi theo cô Tứ, còn việc bản thân cầu mong thường xuyên được gặp cô Tứ lại là một loại hy vọng xa vời chứ?
Cầm Kiếm hiển nhiên cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, hỏi cô Tứ vì sao lại quan tâm gã như vậy?
Cô Tứ không trả lời, chỉ hỏi gã có muốn đi theo hay không.
Cầm Kiếm suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, nói là dù sao bản thân cũng không còn sống được bao lâu nữa, nếu đi theo cô Tứ thì có lẽ gã còn có thể nhìn thấy nhiều việc đời hơn, như vậy cũng không tính là sống uổng phí cái mạng này.
Cô Tứ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù động tác này của cô ấy không có người chú ý tới, nhưng nó lại không thể thoát khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi nhìn thoáng qua Cầm Kiếm, chỉ thấy gã vì kế tiếp lại có chỗ để đi mà vui mừng, hoàn toàn không nhận ra việc đi theo cô Tứ là một loại vinh hạnh đến nhường nào.
Không chỉ có mình tôi ghen tị, mà ngay cả đám người Nha Tử và giáo sư Hứa cũng nhìn cô Tứ với vẻ khó tin, bọn họ vốn muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không hỏi ra khỏi miệng.
"Trường An, cậu nghĩ ra chưa?" Đột nhiên, Nha Tử đụng vào cánh tay của tôi, sau đó dùng ánh mắt quan tâm nhìn tôi.
Tôi sững sờ một lúc thì mới nhận ra anh ta đây là đang sợ tôi bị kích thích, mà điều này cũng khiến tôi cảm thấy có chút buồn cười, dù sao cho tới tận bây giờ cô Tứ còn chưa đáp lại tình cảm của tôi thì tôi có thể chịu sự kích thích gì, chẳng qua là cảm thấy có chút đố kỵ mà thôi.
Thế là tôi lắc đầu với anh ta và không nói thêm gì nữa, nhưng anh ta rõ ràng không tin mà cứ dán mắt nhìn theo tôi, nhìn đến mức khiến toàn thân tôi không được tự nhiên.
Mãi đến khi giáo sư Hứa không nhịn được nữa phải kéo anh ta sang một bên, tôi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Côn Bố bận rộn cả ngày nên không có thời gian nghĩ ngơi, cho nên anh ta ngồi xổm ở bên cạnh lão Yên và thỉnh thoảng lấy ra một ít máu từ cơ thể của lão Yên, có đôi khi là từ trên bàn tay, có đôi lúc là từ trên cánh tay, thậm chí có một lần còn lấy từ trên cổ, khiến tôi nhìn mà cảm thấy giật mình.
Nhưng vẻ mặt của Côn Bố lại dịu đi rất nhiều, nói là không sao đâu, bởi vì máu của ông ấy đã dần trở về màu đỏ, có lẽ sau khi cho ông ấy uống một ít thuốc là có thể thanh trừ.
"Có để lại mầm bệnh nào không?" Tôi nhìn vết máu kinh người ở trên mặt đất, mà cảm thấy trong lòng run lên một cái.
Côn Bố lắc đầu: "Tôi chưa từng nhìn thấy loại độc này, nên tôi đã dùng cổ trùng kết hợp với phương kháp khử độc của Miêu Cương để áp chế nó, như vậy độc rắn sẽ được loại bỏ hoàn toàn. Về phần di chứng do cổ trùng để lại thì tôi có thể giải quyết dần dần, cho nên không có gì nghiêm trọng đâu."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, dưới sự hướng dẫn của Côn Bố, tôi dùng vải băng lại những nơi mà lão Yên phải rút máu, sau khi nhìn thấy sắc mặt của lão Yên trở nên hồng hào hơn một chút, tôi liền tập trung nghiên cứu cách đột phá hang động.
Tôi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, nằm rạp xuống đất và chậm rãi dùng bút chì vẽ lên. Một lúc sau, trên tờ giấy xuất hiện một khoảng trống kỳ lạ.
"Mọi người xem đi, hang động này vô cùng rộng, nếu bên trong đều là rắn, như vậy nếu chúng ta muốn đi qua đây thì chỉ có một cách." Tôi dùng bút chì chỉ vào tờ giấy.
Nha Tử chỉ nhìn một cái rồi lắc đầu, nói rằng nếu không loại bỏ hết đám rắn thì không thể vượt qua được, mà cái hang động này lại giống như một chiếc bình, chúng tôi vừa đi vào là sẽ biến thành con rùa ngay.
Giáo sư Hứa đẩy anh ta sang một bên: "Con im miệng, để Trường An nói xong đã."
Lúc này tôi mới tiếp tục dùng bút chì phác hoạ ra một chỗ và đập mạnh lên đó.
"Nơi này?" Giáo sư Hứa sờ cằm rồi lại cầm giấy lên nghiên cứu hồi lâu, sau đó mang theo vẻ mặt nghiêm túc nói rằng có lẽ có thể đi được, nhưng độ mạo hiểm có chút cao.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận