Lão Yên tức giận, chất vấn Hạ Hạ đến cùng là chuyện gì.
Hạ Hạ vỗ nhẹ lên tay cô Tứ, nhưng cô ấy cũng không thả nó ra, chỉ thấy sự trẻ con trên khuôn mặt của nó đã lập tức biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự âm trầm: "Tôi đã sớm nghe nói trong 701 có một vị Đại Phật. Hầu như không có ngôi mộ nào mà người đó không thể tiến vào, không có cương thi nào không trị được, nhưng ai có thể nghĩ ra người đó là một cô gái đâu."
"Lưu Hàn Thu kêu mày làm gì?" Cô Tứ cũng lười nói nhảm với nó, nghiêm nghị hỏi.
Quỷ Vô Ảnh cười nói: "Thật không ngờ một nhân vật giống với thần tiên trong truyền thuyết cũng chỉ có như thế, hỏi như vậy chính là không điều tra được gì."
Cô Tứ ồ một tiếng, giống như cười mà không phải cười nói: "Xem ra là mày muốn nếm thử những vật khác."
Quỷ Vô Ảnh nhìn về phía cô Tứ đầy khiêu khích, khiến trong lòng tôi không khỏi lo lắng thay cho cô Tứ, tuy biết cô ấy sẽ không thua trong tay một người như vậy, nhưng chuyện gì cũng có sự bất ngờ của nó, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy Quỷ Vô Ảnh, trong lòng tôi đã ngầm thừa nhận nó là Hạn Bạt, thậm chí tôi còn chưa từng nghĩ trong đó có quá nhiều chỗ không hợp với lẽ thường, nhưng không thể không nói việc Lưu Hàn Thu vẫn có chút bản lĩnh.
Nếu ông ta yên tâm cho Quỷ Vô Ảnh đi theo chúng tôi, vậy chắc hẳn là đã tính đến nhân tố là cô Tứ, cho nên e rằng Quỷ Vô Ảnh này không đơn giản như vậy, nhưng nói vậy cũng đúng, việc nó có thể đi theo chúng tôi lâu như vậy mà không bị phát hiện, bản thân nó cũng không hề đơn giản.
"Lưu Hàn Thu quả nhiên thông minh, chỉ là ông ấy đã quên mất một việc." Cô Tứ đột nhiên bật cười, nụ cười trong trẻo thoải mái.
Quỷ Vô Ảnh cau mày không nói gì, nhưng tay của nó lại đột nhiên cử động, tôi vội vàng nhắc nhở cô Tứ cẩn thận, nhưng cô ấy lại không hề để Quỷ Vô Ảnh vào mắt: "Chẳng lẽ ông ấy không nói với mày chuyện tao nếu đã hỏi không ra thứ mình muốn thì sẽ trực tiếp hạ sát thủ sao?"
****4:
Giọng nói của cô ấy cực kỳ lạnh lùng, sau khi nói xong cũng khiến cho những người đứng ngoài như chúng tôi cảm thấy tim đập thình thịch, huống chi là Quỷ Vô Ảnh.
Nhưng dù sao Quỷ Vô Ảnh cũng là một nhân vật không tầm thường, chỉ thấy thần sắc sợ hãi trên mặt của nó đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào cô Tứ với ánh mắt chứa đầy dục vọng, ánh mắt này xung đột với vẻ ngoài trẻ con của nó, trông rất quỷ dị.
"Không biết khi nếm vị thần tiên này sẽ có hương vị thế nào đây." Vừa nói, Quỷ Vô Ảnh vừa liếm nhẹ đầu lưỡi.
Thấy vậy, tôi tức giận lao tới đá cho nó một cái, mấy thứ bẩn thỉu cũng dám đánh chủ ý lên người của cô Tứ?
Thân hình của Quỷ Vô Ảnh lóe lên, tôi chỉ cảm thấy người ở trước mắt mình nhoáng một cái đã biến mất, chỉ thấy nó xuất hiện ở phía sau tôi mỉm cười như đã dò xét ra bí mật nào đó: "Ơ kìa, tình lang nhỏ nổi giận rồi."
Tôi không nói gì trực tiếp móc súng lục ra bắn một phát, nhưng viên đạn còn chưa kịp bắn ra thì lão Yên đã đẩy tay tôi ra, khiến cho viên đạn bắn thẳng lên trời.
"Ông đang làm gì vậy!" Tôi giận dữ hỏi.
Lão Yên không nói, nhưng ngược lại là cô Tứ đã xua tay với tôi, lông mày hơi nhíu, khiến tôi ý thức được chính mình đã hơi thất thố, cho nên dưới sự cứng rắn kéo xuống của lão Yên, tôi liền ỡm ờ thối lui sang một bên.
Quỷ Vô Ảnh thấy cô Tứ không có truy cứu nó thì nó càng trở nên ngang ngược và nói đủ thứ tục tĩu với cô Tứ.
Nhưng vẻ mặt của cô Tứ sau khi nghe những điều đó lại không hề thay đổi, chờ đến khi Quỷ Vô Ảnh nói đến cuống họng bốc khói thì cô ấy mới nhẹ nhàng liếc nhìn Quỷ Vô Ảnh từ trên xuống dưới.
"Tôi đã từng nghe qua một chuyện." Tâm trạng của cô Tứ không chút dao động: "Sở dĩ Quỷ Vô Ảnh được gọi là quỷ lùn cũng không phải do bẩm sinh, mà là vì năm mười tuổi đã mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, sau đó cơ thể ngừng phát triển, tất nhiên...nơi đó cũng vậy."
Sau khi nói xong lời cuối cùng, cô Tứ còn dừng lại một chút, đây là điều tôi hiếm khi thấy cô ấy đang cố tình hạ nhục người khác.
Bởi vì trước kia cảm xúc mà tôi thường thấy nhất ở trên người cô Tứ chính là sự thờ ơ, như thể cô ấy không thuộc về thế giới này vậy, nhưng lần này rõ ràng là Quỷ Vô Ảnh đã chọc giận cô ấy.
Sắc mặt của Quỷ Vô Ảnh lập tức trở nên vặn vẹo, hận không thể nhào tới xé nát cô Tứ, nhưng không biết là đang kiêng kị cái gì mà nó vẫn chậm chạm không có động thủ, trong miệng chỉ nói ra một câu: "Dù sao các người đều phải chết, đến lúc đó sẽ không có người biết được bí mật này."
Cô Tứ vẫn không có phản ứng gì, nhưng ngay lúc tôi còn cho rằng cô ấy muốn buông tha cho Quỷ Vô Ảnh trước thì cô ấy lại đột nhiên hành động.
Động tác của cô ấy nhanh đến mức tôi khó có thể nhìn thấy được, Quỷ Vô Ảnh tự nhiên cũng nhận ra và ngay lập tức lùi về phía sau một bước, tốc độ đó đương nhiên nhanh hơn chúng tôi rất nhiều.
Nhưng...Nó không nhanh hơn cô Tứ.
Khi nó chuẩn bị rút lui thêm một bước nữa thì tay trái của cô Tứ đã lần nữa bóp lấy cổ của nó, nhưng lần này cô Tứ hoàn toàn không có ý định ép hỏi nữa, vừa lên là đã dùng sức nắm chặt tay mình, khiến cho sắc mặt của Quỷ Vô Ảnh lập tức chuyển sang màu đỏ tía, miệng há to nhưng lại không thể nói ra thành lời, chỉ phát ra vài tiếng a a.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận