"Không, không biết." Lần này không chỉ riêng lão Trịnh Thúc, ngay cả những người khác như Trịnh lão nhị cũng bị doạ cho sững người.
Nha Tử cười quỷ dị, tháo kính mắt xuống nhưng không mở mắt: "Là quỷ hút máu đó, ha ha ha..."
Nói xong anh ta tự cười ngã nghiêng ngã ngửa, còn nhóm lão Trịnh Thúc lại bị doạ không nhẹ, trực tiếp phủi mông đứng dậy.
Nhưng lại không biết ngồi chỗ nào, vì theo lời Nha Tử chúng tôi cũng không khác yêu quái là bao.
"Được rồi, lão Trịnh, ông lớn như vậy cũng nhìn thấy được nhiều loại người trên đời vậy mà bị một thằng nhóc doạ sợ đến vậy hả?" Lão Yên nhìn bọn họ bị doạ sợ không nhẹ, không thể không trấn an.
Lão Trịnh Thúc nghi ngờ hỏi, vậy những điều cậu ta nói là giả hết sao?
Vẻ mặt lão Yên có chút cổ quái, chậm rãi nói: "Nửa thật nửa giả..."
Những lời này khiến cho sắc mặt mới khá hơn được một chút của đám người lão Trịnh Thúc trở nên tái hơn, không phải đều giống nhau sao?
Lời nói dối muốn người khác tin đều phải có chút nửa thật nửa giả, nhìn dáng vẻ nói chuyện của Nha Tử thì nhóm lão Trịnh Thúc suy nghĩ một chút cũng biết là giả, nhưng nghe lão Yên nói như vậy lại khiến bọn họ vừa tin vừa không tin.
Lão Trịnh Thúc cùng mấy người còn lại trở nên e sợ ngồi dồn về một phía, thỉnh thoảng nhìn về phía chúng tôi, ngay cả thức ăn cũng không dám ăn.
Lão Yên thấy bọn họ bị doạ trở nên ngoan ngoãn thế là cười lớn...
Vừa cười vừa nói đó chỉ là đùa giỡn cả thôi, chúng tôi nếu là yêu quái thì sao lại bị các người lừa tới đây rồi mới biết được nguyên nhân.
Lão Trịnh Thúc vỗ đùi cái đét, lúc này mới hung hăng nhìn Nha Tử: "Cậu nhóc này sao lại nghịch ngợm như vậy chứ?"
"Thật là, làm như vậy không phải đều là vì muốn giúp mọi người có tinh thần hơn sao?" Nha Tử cười xấu xa.
Bên kia Trịnh lão nhị sờ đầu: "Cậu nói vậy cũng đúng, thật sự là khoẻ hơn rồi."
Nha Tử đắc ý giải thích, đây gọi là một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, nếu như đánh một lần rồi lại một lần thì kiểu gì cũng yếu dần, đi đường cũng như vậy nếu như một đường xông tới thì sẽ không thấy mệt mỏi, nhưng đi một chút lại dừng một chút thì rất khó duy trì sức lực, càng nghỉ đâm ra càng mệt.
Vì vậy lúc nãy tôi nói xong thì mọi người cũng có tinh thần hơn có đúng không?
Anh ta bắt đầu hùng hồn rao giảng tà thuyết nhưng cũng không có ai chọc phá, cứ như vậy náo loạn một hồi thời gian nghỉ ngơi cũng trôi đi rất nhanh, cũng không biết có phải tâm lý bị tác động hay không, tinh thần của đám người lão Trịnh Thúc đã tốt hơn nhiều.
Tiếp tục đi trên đường khoảng chừng thêm nửa tiếng, cả người Nha Tử bỗng cứng đờ lại, cả người vặn vẹo, tôi nhìn thật không thoải mái.
"Tôi nói này Nha Tử, anh đây là xương đều mềm nhũn ra rồi sao?" Tôi im lặng vỗ vai anh ta một cái.
"A!" Nha Tử đột nhiên quát to một tiếng: "Cút mẹ cậu đi, đừng đụng vào tôi, đau quá."
Ngay sau đó anh ta nằm bệt xuống đất, dọa tôi lùi về phía sau: "Tôi cũng chưa có đánh anh mà, sao lại bắt đầu ăn vạ rồi?"
Anh ta kéo tay tôi, vẻ mặt nhăn nhó: "Trường An, trên người tôi có thứ gì đó, đau chết tôi rồi."
Tôi giật mình phát hiện có điều không đúng, mau chóng hỏi anh ta đau ở đâu, anh ta cắn răng nói trên lưng, nhưng không cách nào lấy xuống được.
Tôi xé rách áo của anh ta, nhưng không thấy gì cả, nhìn kỹ chút mới nhận ra ở gần xương sống có một vệt dài màu đỏ, giống như bị ai cào xước vậy.
Đây là gì?
Tôi khiếp sợ sờ lên nó, Nha Tử la lên một tiếng: "Đừng có đụng vào, đau quá!"
"Lão Yên, ông mau nhìn này." Tôi gọi lớn, lão Yên còn tưởng hai chúng tôi đang đùa giỡn, nghe tiếng gọi liền chạy tới, hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
Tôi không vội đáp, chỉ để cho ông ấy nhìn qua vết đỏ kia, ông ấy vừa đưa tay định sờ thì Nha Tử đã vội né tránh, gương mặt trắng bệnh sợ hãi nói: "Mấy người đừng có sờ nữa, đau lắm."
Lão Yên vỗ mạnh vào vai Nha Tử, thuận tay móc trong túi ra một mảnh vải rồi nhét vào trong miệng của anh ta: "Đau thì nhịn, không sờ thì làm sao biết nó là cái quái gì?"
Nha Tử mặt đầy thống khổ xoay trở về, hai tay bấu chặt vào đất, lão Yên còn chưa kịp sờ thì trán của anh ta cũng đã chảy đầy mồ hôi.
"Ráng nhịn." Lão Yên khẽ quát lớn, còn hai ngón tay thì bóp chặt vệt đỏ đã trở thành một bọc mủ, từ bên trong chảy ra mủ màu vàng, mang mùi tanh tưởi.
Lão Yên trầm giọng hỏi Nha Tử bị thương khi nào?
Thân thể của Nha Tử đang căng thẳng, hai tay bấu chặt vào đất, nghe vậy la oan oái, lúc này lão Yên mới nhớ ra miệng anh ta còn đang bị bịt kín.
Tôi vươn tay lấy tấm vải ra, Nha Tử nói: "Vừa mới bị, trước đó không có."
Lão Yên cau mày, từ trong túi lấy ra một chai thuốc nói là tạm thời ngăn được cơn đau, nếu muốn chữa dứt thì phải tìm ra được thứ gì đang quấy phá.
Nha Tử đau đến mức hét to, tôi dùng hết lực mới có thể ngăn anh ta không cựa quậy.
Lão Yên dùng ngân châm chọc phá vết đỏ rồi bôi thuốc vào vết thương, sau đó kêu Côn Bố lập tức thả cổ trùng đi thăm dò nơi này có thứ gì.
Côn Bố cũng không nói nhiều, ảnh cổ và rắn vàng đồng thời đi ra, nháy mắt liền biến mất trong rừng cây.
"Không, không biết." Lần này không chỉ riêng lão Trịnh Thúc, ngay cả những người khác như Trịnh lão nhị cũng bị doạ cho sững người.
Nha Tử cười quỷ dị, tháo kính mắt xuống nhưng không mở mắt: "Là quỷ hút máu đó, ha ha ha..."
Nói xong anh ta tự cười ngã nghiêng ngã ngửa, còn nhóm lão Trịnh Thúc lại bị doạ không nhẹ, trực tiếp phủi mông đứng dậy.
Nhưng lại không biết ngồi chỗ nào, vì theo lời Nha Tử chúng tôi cũng không khác yêu quái là bao.
"Được rồi, lão Trịnh, ông lớn như vậy cũng nhìn thấy được nhiều loại người trên đời vậy mà bị một thằng nhóc doạ sợ đến vậy hả?" Lão Yên nhìn bọn họ bị doạ sợ không nhẹ, không thể không trấn an.
Lão Trịnh Thúc nghi ngờ hỏi, vậy những điều cậu ta nói là giả hết sao?
Vẻ mặt lão Yên có chút cổ quái, chậm rãi nói: "Nửa thật nửa giả..."
Những lời này khiến cho sắc mặt mới khá hơn được một chút của đám người lão Trịnh Thúc trở nên tái hơn, không phải đều giống nhau sao?
Lời nói dối muốn người khác tin đều phải có chút nửa thật nửa giả, nhìn dáng vẻ nói chuyện của Nha Tử thì nhóm lão Trịnh Thúc suy nghĩ một chút cũng biết là giả, nhưng nghe lão Yên nói như vậy lại khiến bọn họ vừa tin vừa không tin.
Lão Trịnh Thúc cùng mấy người còn lại trở nên e sợ ngồi dồn về một phía, thỉnh thoảng nhìn về phía chúng tôi, ngay cả thức ăn cũng không dám ăn.
Lão Yên thấy bọn họ bị doạ trở nên ngoan ngoãn thế là cười lớn...
Vừa cười vừa nói đó chỉ là đùa giỡn cả thôi, chúng tôi nếu là yêu quái thì sao lại bị các người lừa tới đây rồi mới biết được nguyên nhân.
Lão Trịnh Thúc vỗ đùi cái đét, lúc này mới hung hăng nhìn Nha Tử: "Cậu nhóc này sao lại nghịch ngợm như vậy chứ?"
"Thật là, làm như vậy không phải đều là vì muốn giúp mọi người có tinh thần hơn sao?" Nha Tử cười xấu xa.
Bên kia Trịnh lão nhị sờ đầu: "Cậu nói vậy cũng đúng, thật sự là khoẻ hơn rồi."
Nha Tử đắc ý giải thích, đây gọi là một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, nếu như đánh một lần rồi lại một lần thì kiểu gì cũng yếu dần, đi đường cũng như vậy nếu như một đường xông tới thì sẽ không thấy mệt mỏi, nhưng đi một chút lại dừng một chút thì rất khó duy trì sức lực, càng nghỉ đâm ra càng mệt.
Vì vậy lúc nãy tôi nói xong thì mọi người cũng có tinh thần hơn có đúng không?
Anh ta bắt đầu hùng hồn rao giảng tà thuyết nhưng cũng không có ai chọc phá, cứ như vậy náo loạn một hồi thời gian nghỉ ngơi cũng trôi đi rất nhanh, cũng không biết có phải tâm lý bị tác động hay không, tinh thần của đám người lão Trịnh Thúc đã tốt hơn nhiều.
Tiếp tục đi trên đường khoảng chừng thêm nửa tiếng, cả người Nha Tử bỗng cứng đờ lại, cả người vặn vẹo, tôi nhìn thật không thoải mái.
"Tôi nói này Nha Tử, anh đây là xương đều mềm nhũn ra rồi sao?" Tôi im lặng vỗ vai anh ta một cái.
"A!" Nha Tử đột nhiên quát to một tiếng: "Cút mẹ cậu đi, đừng đụng vào tôi, đau quá."
Ngay sau đó anh ta nằm bệt xuống đất, dọa tôi lùi về phía sau: "Tôi cũng chưa có đánh anh mà, sao lại bắt đầu ăn vạ rồi?"
Anh ta kéo tay tôi, vẻ mặt nhăn nhó: "Trường An, trên người tôi có thứ gì đó, đau chết tôi rồi."
Tôi giật mình phát hiện có điều không đúng, mau chóng hỏi anh ta đau ở đâu, anh ta cắn răng nói trên lưng, nhưng không cách nào lấy xuống được.
Tôi xé rách áo của anh ta, nhưng không thấy gì cả, nhìn kỹ chút mới nhận ra ở gần xương sống có một vệt dài màu đỏ, giống như bị ai cào xước vậy.
Đây là gì?
Tôi khiếp sợ sờ lên nó, Nha Tử la lên một tiếng: "Đừng có đụng vào, đau quá!"
"Lão Yên, ông mau nhìn này." Tôi gọi lớn, lão Yên còn tưởng hai chúng tôi đang đùa giỡn, nghe tiếng gọi liền chạy tới, hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
Tôi không vội đáp, chỉ để cho ông ấy nhìn qua vết đỏ kia, ông ấy vừa đưa tay định sờ thì Nha Tử đã vội né tránh, gương mặt trắng bệnh sợ hãi nói: "Mấy người đừng có sờ nữa, đau lắm."
Lão Yên vỗ mạnh vào vai Nha Tử, thuận tay móc trong túi ra một mảnh vải rồi nhét vào trong miệng của anh ta: "Đau thì nhịn, không sờ thì làm sao biết nó là cái quái gì?"
Nha Tử mặt đầy thống khổ xoay trở về, hai tay bấu chặt vào đất, lão Yên còn chưa kịp sờ thì trán của anh ta cũng đã chảy đầy mồ hôi.
"Ráng nhịn." Lão Yên khẽ quát lớn, còn hai ngón tay thì bóp chặt vệt đỏ đã trở thành một bọc mủ, từ bên trong chảy ra mủ màu vàng, mang mùi tanh tưởi.
Lão Yên trầm giọng hỏi Nha Tử bị thương khi nào?
Thân thể của Nha Tử đang căng thẳng, hai tay bấu chặt vào đất, nghe vậy la oan oái, lúc này lão Yên mới nhớ ra miệng anh ta còn đang bị bịt kín.
Tôi vươn tay lấy tấm vải ra, Nha Tử nói: "Vừa mới bị, trước đó không có."
Lão Yên cau mày, từ trong túi lấy ra một chai thuốc nói là tạm thời ngăn được cơn đau, nếu muốn chữa dứt thì phải tìm ra được thứ gì đang quấy phá.
Nha Tử đau đến mức hét to, tôi dùng hết lực mới có thể ngăn anh ta không cựa quậy.
Lão Yên dùng ngân châm chọc phá vết đỏ rồi bôi thuốc vào vết thương, sau đó kêu Côn Bố lập tức thả cổ trùng đi thăm dò nơi này có thứ gì.
Côn Bố cũng không nói nhiều, ảnh cổ và rắn vàng đồng thời đi ra, nháy mắt liền biến mất trong rừng cây.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận