Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 149: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 01:52:33
Tuy nhiên, sau cơn mưa, nắng vô cùng gay gắt, chúng tôi đi bộ dưới ánh nắng giữa buổi trưa được hơn một tiếng, Nha Tử là người gục xuống đầu tiên: "Người tôi như muốn nhũn ra đến nơi rồi, lão Yên, nghỉ một lát đi."
"Cậu nói thử xem, sao cả hai thầy trò nhà cậu đều có thân thể mảnh mai như thế? Cô gái yếu đuối như Tiểu Thu còn chưa kêu mệt đâu. Nhấc chân nhanh lên, cố gắng kiên trì thêm một lát, chúng ta sẽ nghỉ ngơi sau." Lão Yên đá đá Nha Tử, cậu ta đành rên rỉ nắm tay tôi mà bò dậy, lẩm bẩm bảo lão Yên bóc lột sức lao động, rồi miễn cưỡng tiếp tục tiến về phía trước.
Đến khoảng ba, bốn giờ chiều, chúng tôi đi vòng qua sườn núi, từ đây đi bộ hơn mười mấy dặm nữa mới tới chân núi Thái Bạch.
Lão Yên tìm một chỗ đất bằng, nói: "Được rồi, nghỉ ngơi một lát, lấy tinh thần ngày mai chúng ta sẽ đến và trèo lên núi Thái Bạch."
"Ui, vừa rồi ông còn thúc giục tôi đấy, bây giờ núi Thái Bạch đã ở ngay trước mắt rồi, sao thế, cố đi thêm một chút đi." Nha Tử rất cay cú vụ lão Yên bắt cậu ta đi bộ liền mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy lão Yên dừng lại, cậu ta không khỏi bĩu môi.
Lão Yên hừ một tiếng, nói căn cứ vào những gì ghi chép trong tư liệu, núi Thái Bạch nguy hiểm hơn nhiều so với đỉnh núi chúng tôi đang đứng đây. Hiện giờ trời đã tối, dưới tình huống mọi thứ trước mắt tối đen thế này, nếu nhất quyết lên núi Thái Bạch thì cho dù có là người bất tử cũng phải mất nửa cái mạng.
Nha Tử rầm rì đôi ba câu, nhưng rốt cuộc không tìm được lời nào để phản bác lão Yên, đành thở phì phì rồi đi sang bên cạnh, nằm chữ đại (大), không nói gì nữa.
Lão Yên cầm lấy kính viễn vọng nhìn về phía núi Thái Bạch, sau đó khẽ lắc đầu: "Có lẽ là do trời vừa mới mưa, sương mù nổi lên dày đặc, không thể nhìn rõ gì cả."
Tôi với lấy kính viễn vọng từ tay ông ấy để quan sát, cảm thấy có chút kỳ quái: "Sao sương mù lại dày đặc như vậy?"
Tuy rằng tối qua trời có mưa, nhưng cũng đã một ngày rồi, sau khi mặt trời ló dạng kiểu gì lớp sương mù kia cũng phải tan đi mới phải, cho dù không tiêu tan thì cũng không thể nào dày đặc như vậy chứ?
"Chắc là do địa hình, ngày mai chúng ta đến gần sẽ có thể nhìn thấy." Lão Yên nói.
Tôi cất chiếc kính viễn vọng đi và tạm thời ném luôn suy nghĩ này ra sau đầu, rồi cũng bắt chước Nha Tử nằm xuống một góc.
Cô Thu nghỉ ngơi một lát liền đứng dậy, lấy ra một con dao sắc từ trong balo của mình ra, nói muốn cho chúng tôi thêm một ít thức ăn. Tôi không quá yên tâm nên muốn đi theo cô ấy, cô Thu quay lại nháy mắt với tôi rồi mỉm cười: "Được thôi, vậy em trai nhỏ đi cùng chị đi."
Sau đó lão Yên và những người khác đều nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc, tôi bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhưng vẫn đi theo cô Thu. Suy cho cùng chúng tôi cũng đang ở trong rừng, thêm một người là có thêm người để giúp đỡ lẫn nhau.
Cô Thu cũng chưa đi xa, mà tìm một chỗ có lùm cây rậm rạp rồi ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai tôi hỏi: "Cậu biết đi săn à?"
Tôi lắc lắc đầu, cô ấy bật cười, nhưng nụ cười đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tôi thấy trong mắt cô ấy hiện lên sự phấn khích: "Lát nữa học một chút."
Tôi chỉ đáp lại một tiếng ừ, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy và chăm chú quan sát.
Không bao lâu sau, trong bụi cây cách đó không xa chợt truyền đến động tĩnh, một con thỏ mập mạp màu trắng xám chui ra từ trong đó, nó úp mũi xuống đất ngửi ngửi, đôi tai cảnh giác di chuyển khắp bốn phía.
Tôi liếc nhìn cô Thu, cô ấy không hề cử động, chỉ là ánh mắt kia dường như vẫn dính chặt lên người con thỏ kia.
Đúng lúc tôi tưởng cô Thu sẽ không động đậy nữa, tay cô ấy đột nhiên vung lên, con dao nhỏ bay ra với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được, đâm thẳng vào trán con thỏ, tôi nhìn mà trợn mắt há mồm.
"Còn ngơ ra đấy làm gì, đi nhặt đi." Cô Thu vỗ vỗ tay đứng lên, tôi à một tiếng rồi chạy lên nhặt con thỏ kia về.
Một con thỏ to béo như vậy đủ cho năm người chúng tôi ăn rồi, nhưng cô Thu không đáp lại, mà thay đổi một nơi khác và lặp lại hành động vừa rồi, lần này cô ấy săn tới gà rừng luôn rồi.
Cô ấy vỗ tay: "Chậc chậc, nếu không phải thời tiết ở đây khiến thịt dễ bị ôi thiu, tôi đã săn thêm mấy con nữa rồi."
Một tay tôi xách một con thỏ, một tay khác cầm một con gà rừng, đi theo sau cô Thu, hỏi cô ấy ai là người dạy cô ấy công phu này vậy?
Tôi ở trong quân đội ba năm, chỉ học được một ít kỹ năng chiến đấu và kỹ năng bắn súng, kỹ năng thứ nhất mà gặp phải cao thủ là tắt điện, còn kỹ năng thứ hai thì gây ra tiếng động quá lớn, tóm lại là không phù hợp trong nhiều trường hợp.
"Cậu muốn học à?" Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, tôi vội vàng gật đầu.
Cô ấy nhìn tôi một lượt thật kỹ, sau đó nở một nụ cười quỷ dị: "Muốn học cũng được, vừa khéo mấy ngày nay chúng ta cũng ở trong núi, chị đây sẽ cẩn thật dạy cậu."
Vốn dĩ cô ấy đồng ý dạy tôi, tôi hẳn nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao, nhìn cô ấy cười tươi như vậy tôi lại thấy không chắc lắm...
Mà khi chúng tôi trở về, sau khi cô Thu báo lại cho mọi người tin này, cả lão Yên và Nha Tử đều nhìn tôi với ánh mắt thông cảm và thở dài. Ngay cả Côn Bố luôn giữ vẻ mặt vô cảm này cũng xuất hiện một cảm xúc tương tự như "cậu tự cầu may đi", điều này khiến lòng tôi càng cảm thấy không yên.

Bình Luận

0 Thảo luận