Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 735: - Ngọc Cửu Long

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:01:54
"Nhóc con, cậu có bằng chứng không?" Trưởng thôn hỏi.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Không đơn giản chỉ có những người khác thôi đâu, tôi nghĩ trong số các người còn có kẻ trộm, hay là trưởng thôn đoán thử xem tôi vừa chạy từ đâu ra?"
"Nhóc con, cậu có bằng chứng không?" Trưởng thôn hỏi.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Không đơn giản chỉ có những người khác thôi đâu, tôi nghĩ trong số các người còn có kẻ trộm, hay là trưởng thôn đoán thử xem tôi vừa chạy từ đâu ra?"
****4:
Tôi vừa nói vừa nhìn thoáng qua hướng của 'thôn Phong Thu' giả kia, mặc dù sắc mặt của trưởng thôn có hơi thay đổi, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh nói: "Kể từ khi các cậu đến, thôn này chưa từng có một ngày yên bình. Cho dù các cậu là vì cái gì thì các cậu cũng nên sớm rời khỏi đây, cái nơi nhỏ bé này không chiêu đãi nổi các cậu."
Tôi buồn cười liếc mắt nhìn trưởng thôn một cái, xem ra mục đích của ông ta cũng rất đơn giản, chính là muốn đuổi chúng tôi đi.
Còn việc Lưu Hàn Thu đánh bậy đánh bạ cũng vừa lúc phù hợp với tâm ý của ông ta, thế nên lúc này ông ta muốn thuận nước đẩy thuyền, dù cho tôi có bằng chứng chứng minh quả lựu đạn này không phải do tôi ném thì ông ta vẫn sẽ hất chậu phân này lên người tôi.
Tôi không nói gì thêm về vấn đề này nữa mà chỉ lạnh lùng hỏi bọn họ đám người lão Yên đang ở đâu?
Bởi vì động tĩnh của nơi này lớn như thế, ngay cả cánh cửa của miếu Long Vương cũng bị thổi bay mất một nửa, nửa cánh cửa còn lại đang bị treo ở một bên nên hoàn toàn không thể che được bức tượng nữ ở bên trong kia, như vậy nếu lão Yên đang ở gần đó thì ông ấy không thể không bỏ lỡ cảnh tượng này được.
Bọn họ đều không đến, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là bọn họ đã xảy ra chuyện!
Kể từ khi tôi bước chân vào miếu Long Vương, mọi chuyện ở nơi này đã mất đi khống chế, nếu lại không nhìn thấy đám người lão Yên thì tôi không thể yên tâm được.
Nhưng trưởng thôn lại trả lời: "Làm sao tôi biết người của các cậu đang ở đâu chứ?"
"Trưởng thôn, ông có thể suy nghĩ rõ ràng, nếu bọn họ thực sự xảy ra chuyện ở trong thôn Phong Thu, toàn bộ người trong thôn đều không gánh nổi tội danh này đâu." Tôi uy hiếp.
Lần này trưởng thôn không lên tiếng, xem bộ dạng này của ông ta thì đúng là thật sự không biết đám người lão Yên đang ở đâu.
Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ông ta, nếu không phải do đám ngư dân làm, chẳng lẽ là do lão Yên có việc nên đã tự mình chạy trước rồi?
Các ngư dân cũng không định bỏ qua cho tôi, ngay lúc cuộc đàm phán của tôi với trưởng thôn trở nên vô vọng, bọn họ đã bắt đầu khép lại vòng tròn, trên tay của mỗi người đều cầm vũ khí, có người cầm xiên cá, có người cầm đao săn, thậm chí trên tay của mấy đứa trẻ mới vài tuổi cũng cầm vũ khí nhỏ có thể thọc người, cho nên điệu bộ này không hề có chỗ cho việc thương lượng.
Mắt thấy bọn họ sắp lao tới, tôi giơ súng bắn lên trời hai phát, tiếng súng vang lên trấn trụ đám ngư dân, mà tôi cũng tranh thủ cơ hội vội vàng chạy ra ngoài.
Rừng thiêng nước độc ra điêu dân cũng không phải chuyện đùa, bởi những ngư dân sống khép kín này không hề có bất cứ khái niệm nào về pháp luật. Cho dù tôi có chết ở đây thì chính quyền huyện cũng thực sự không thể làm gì được họ, huống chi, nếu tôi chết ở đây thì cũng chưa chắc có ai biết được.
Tôi chạy một hơi ra khỏi thôn, xuyên qua rừng rậm rồi chạy đến chỗ chiếc xe đang đậu của chúng tôi, đến lúc này tôi mới dám chạy chậm lại một chút.
Không đúng, tại sao chiếc xe lại ở đây?
Tay của tôi vừa chạm tới tay lái thì một cỗ ớn lạnh từ sống lưng chạy dọc toàn thân rồi vọt thẳng lên khiến da đầu tôi tê dại.
Vị trí của chiếc xe này không đúng, bởi vì lúc đó rõ ràng tôi đã đậu xe trong bụi cây rậm rạp kia mới đúng, nhưng hiện tại bãi cỏ bên cạnh xe chỉ cao đến đầu gối của tôi và vừa rồi một đường chạy tới đây lại không hề gặp phải trở ngại gì.
Nghĩ đến đây, toàn thân tôi lập tức nhảy lùi về sau và dùng tay kia trực tiếp ném ra mấy phi đao.
Đinh!
Một âm thanh thanh thúy truyền đến, mà đây rõ ràng là âm thanh phi đao tiếp xúc với những binh khí lạnh khác.
Tôi ngước mắt sang thì thấy ngay chỗ tôi vừa đứng xuất hiện một người mặc trang phục màu nâu nhạt, bộ quần áo này hòa thành một thể với sắc cỏ xung quanh, rõ ràng là đối phương đã mai phục từ lâu.
Chỉ trách bản thân sau khi rời khỏi làng chài đã không đủ cảnh giác nên không có lập tức phát hiện ra.
Sau một kích không thành công, người này đã lập tức lui lại, mà tốc độ lui lại còn nhanh hơn đòn tấn công.
Tôi thấy không đúng nên đã rút súng từ bên hông ra rồi làm bộ muốn nổ súng.
Gã lập tức trở nên thành thật và đứng gần xe, sau đó khàn giọng bảo tôi đừng bắn.
Nhưng tôi lại cười lạnh một tiếng rồi mở chốt an toàn, chậm rãi hỏi: "Anh là ai? Rốt cuộc là ai đã phái anh đến đây?"
Tròng mắt của người này xoay chuyển, rõ ràng không có ý nói ra sự thật, nên tôi lập tức giơ súng bảo gã đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt gì, nếu không thì đừng trách tôi ở nơi rừng núi hoang vu này ra tay giết người.
"Có người muốn mạng của cậu."
Người này cố ý hạ giọng xuống: "Mặc dù tôi không thể nói đối phương là ai, có điều... Trong lòng cậu hẳn cũng hiểu rõ."
Tôi nhíu chặt mày, lời này của gã giống như chưa hề nói gì, nhưng đều đã nói hết tất cả. Mặc dù bản thân không có kẻ thù nào, nhưng kẻ từ lúc tiến vào 701 thì mới miễn cưỡng có kẻ thù là Lưu Hàn Thu, nói như vậy thì ông ta lại giở trò quỷ.

Bình Luận

0 Thảo luận