Cậu chỉ cần làm từng bước, với tư chất của cậu lại còn được rèn luyện tại 701 thì việc hoàn toàn nắm vững được Tinh Quan Yếu Quyết chỉ là vấn đề thời gian."
"Cô Tứ, ngài, ngài muốn rời đi sao?" Đối với lơi khuyên bảo tận tình của cô Tứ tôi chỉ đáp lại một tiếng liền lo lắng hỏi.
Từ trong cuộc nói chuyện giữa cô ấy với lão Yên và tôi, luôn luôn có một cảm giác dặn dò hậu sự.
Cô Tứ nhìn tôi, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày: "Có ngày tôi sẽ phải rời đi."
Tâm vừa mới động của tôi liền nảy lên: "Ngài muốn đi đâu?"
Cô Tứ chậm rãi nói: "Tôi và nhà họ Lưu có chút quan hệ sâu xa, cậu là hậu duệ cuối cùng của nhà họ Lưu, lẽ ra tôi nên chăm sóc cậu nhiều hơn, tuy nhiên hiện tại người chăm sóc cậu cũng rất nhiều rồi, không cần tôi phải lo lắng nữa."
Tôi đứng trước mặt cô ấy, chỉ một khoảng cách ngắn ngủi như vậy nhưng sự lạnh nhạt trên người cô ấy khiến cho tôi không dám vượt qua một bước cuối cùng này!
"Cậu về đi." Cô ấy cất tiếng nói câu cuối cùng rồi không hề nhìn tôi nữa.
Tôi nhìn cô ấy thật sâu rồi chậm rãi rời khỏi văn phòng.
Đêm lạnh như nước.
Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ thầm ngày mai hẳn sẽ là một ngày đẹp trời, nhưng lòng tôi thắt lại.
Biểu hiện hôm nay của cô Tứ quá khác với thường ngày, tuy rằng vẫn là dáng vẻ trong trẻo nhưng trên người lại có thêm một chút nhu hòa.
Nhưng tôi chú ý tới vẻ nhu hòa này lại lạnh dị thường, chút nhu hòa này chỉ là vì muốn chỉ điểm cho chúng tôi, chỉ điểm xong rồi cũng thu hồi lại, cả người càng thêm lạnh lùng.
Tôi xoa mặt, trên khuôn mặt lạnh như băng ít nhiều cũng có chút ấm áp, sau đó thò tay vào trong ngực lấy ra một thứ.
Đây là thứ mà cô Tứ cố ý để lại trong rừng ở núi Cửu Hoa, lúc ấy là vì để cảnh báo tôi, hiện tại lại thành vật tôi tưởng niệm.
"Cô Tứ..." Tôi cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, sau đó sải bước đi về phía ký túc xá.
Cho dù cô ấy có là thần tiên trên trời, tôi cũng muốn xông lên thiên cung thử một lần!
Mấy ngày kế tiếp, tôi có thể nói là tại bên trong nước sôi lửa bỏng vượt qua, bên này Côn Bố cùng với mấy vị chuyên gia y học đang lo lắng phân tích thành phần của thuốc giải, thỉnh thoảng lại kéo tôi đi thử thuốc, khổ, đau, tê tâm liệt phế đều đã thử qua, nhưng không có một loại nào thích hợp.
Mà bên kia, Lưu Hàn Thu cũng tìm mấy cái cớ gặp riêng tôi mấy lần, mỗi lần đều là vì Huyết Ngọc, tôi chỉ có thể kéo dài, càng kéo dài thì sắc mặt ông ta càng xấu đi.
Tôi nhìn ra cô Tứ mặc dù không nói rõ ràng, nhưng kỳ hạn ba năm trong miệng cô ấy nhất định có liên quan đến Huyết Ngọc. Nghe ý của Lưu Hàn Thu cùng chuyện tôi trộm Huyết Ngọc này như thể không hề liên quan, cho nên ông ta bảo tôi nhanh chóng trộm Huyết Ngọc đi.
"Lão Yên, Lưu Hàn Thu gần đây càng ngày càng nóng nảy!" Tôi ngồi trong văn phòng lật một quyển sách có liên quan đến tinh tượng, vẻ mặt u ám.
Lão Yên gẩy bàn tính trên tay, ông ấy đang tính toán chi phí năm nay của 701, vốn có người chuyên trách trong bộ phận làm chuyện này, nhưng lúc mừng năm mưới chúng tôi đều ở bên ngoài, thủ tục ký tên cuối cùng không làm, chờ ông ấy tính toán xác định không có vấn đề gì liền cầm đi tìm cấp trên chi tiền.
Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, chậm rãi lắc đầu: "Thuốc giải này rất phức tạp, trong thời gian ngắn chỉ sợ là..."
"Tôi hiểu." Tôi thở dài.
Lão Yên gẩy bàn tính lạch cạch: "Chuyện mật thất..."
"Lão Yên, Trường An, nhanh chóng tập trung tại phòng họp!"
Lão Hạ trưởng phòng tình báo ở bên ngoài văn phòng rống lên một tiếng, còn chưa nói xong thì người đã lộp bộp chạy mất tăm.
Tôi và lão Yên liếc nhau, cũng không kịp nói thêm gì liền nhảy dựng lên chạy về phía phòng họp.
Cuộc họp của 701 vốn dĩ đều mở tại văn phòng của lão Yên, nhưng sau đó để chính thức hơn một chút, ông ấy đã sắp xếp một phòng khác ngay bên cạnh văn phòng của mình làm phòng họp của chúng tôi.
Lúc chúng tôi đến, lão Hạ cùng với mấy thành viên trong tổ tình báo đã nghiêm mặt đứng ở đó.
"Lão Hạ, xảy ra chuyện gì vậy?" Lão Yên bước vào phòng họp.
Lão Hạ nhìn chúng tôi, vẻ mặt khó nén kích động: "Lão Yên, sợ là hai người lại phải bận rộn rồi.
"Hả?" Lão Yên ngược lại không có biểu tình gì.
Lão Hạ đưa qua hai phần văn kiện, tôi và lão Yên lần lượt xem, chỉ thấy trong văn kiện là một tấm hình mơ hồ.
Hình này chụp cảnh một thác nước, thác nước này giống như là gặp sóng gió, một chuỗi bọt sóng phóng lên trời, phối hợp với bầu trời hỗn loạn giống như sắp đến ngày tận thế.
Tôi và lão Yên cũng không nhìn ra nguyên cớ, đây không phải là hình ảnh rất bình thường sao?
Lão Hạ thần thần bí bí hạ thấp giọng nói: "Theo dân bản địa nói, ở vùng biển này có hiện tượng rồng bay."
Rồng bay?
Lão Yên vuốt ve tấm ảnh, còn chưa nói gì, lão Hạ lại thả ra một quả bom hạng nặng khác: "Tiếp theo, bầu trời của thôn Phong Thu ở Bắc Hải đã xuất hiện cảnh tượng ảo ảnh chín rồng nâng quan tài."
Ánh mắt tôi lập tức nóng lên, người xưa có câu "Trời hiện dị tượng, tất có trọng bảo", có lẽ chúng tôi cũng phải đến thôn Phong Thu này một chuyến.
Trước khi đi, lão Yên dẫn tôi đi thăm đội trưởng Bạch.
Tuy rằng chúng tôi không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của đội trưởng Bạch quả thật đang rất yếu, chúng tôi lần này đi không biết thời gian bao lâu, lão Yên hẳn là vì sợ không được gặp mặt đội trưởng Bạch lần cuối.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận