Khoảng năm phút sau, tôi nghe thấy một loạt âm thanh, có ai đó đang đi qua dãy núi phát ra tiếng xào xạt.
Tôi nghĩ, lúc này mà đi từ dưới núi lên, chẳng lẽ là đám lão Yên?
Nhưng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu là họ thì Côn Bố sẽ không đến mức như này, nhưng không phải là họ thì có thể là ai đây?
Tôi thở chậm lại, rút một thanh phi đao từ thắt lưng ra, lúc này chỉ có thể dùng phi đao, không thể dùng súng, nếu không nhất định sẽ kinh động đến Xích Mi đang ở trong làng.
Ngay khi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, một bóng người xuất hiện trước mặt tôi.
Hô hấp của tôi suýt nữa hỗn loạn, nhưng may là vào thời điểm quan trọng tôi vẫn ổn định cơ thể nên không bị lộ.
Sao cô ấy lại ở đây?
Hầu Chanh Chanh -- Không phải cô ấy đang dưỡng thương ở Yến Kinh sao?
****
Tuy nói những chuyện trong cung A Phòng không khiến cô ấy bị thương, nhưng tâm lý thì lại bị tổn thương rất nghiêm trọng. Nghe nói mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn nhốt mình trong nhà, ngay cả bộ trưởng Hầu cũng không muốn gặp. Tôi nghĩ phải mất ít nhất một tháng cô ấy mới có thể bình tĩnh lại. Vậy tình huống bây giờ là sao?
Không đợi tôi hồi phục lại sau cú sốc thì phía sau cô ấy đã có thêm vài bóng người nữa xuất hiện.
Những người này đều mặc đồ đen, gần như hòa làm một thể với màn đêm. Nếu không phải đêm nay có một chút ánh trăng thì có lẽ tôi đã không nhìn thấy được họ.
Bởi vì họ xuất hiện trong im lặng nên không phát ra chút âm thanh nào.
"Đại tiểu thư, bây giờ làm sao?" Một người trong số họ khẽ hỏi.
Tôi ở rất gần họ nên có thể nghe thấy rất rõ. Gã gọi Hầu Chanh Chanh là đại tiểu thư, vậy ra là người của bộ trưởng Hầu.
Nhìn thì có vẻ như họ đang theo dõi chúng tôi?
Không thể nào. Cấp trên đã quyết định dùng bộ đàm để theo dõi nhiệm vụ này từ xa, không cần thiết phái thêm Hầu Chanh Chanh đến nữa đâu nhỉ?
Nhiệm vụ theo dõi không phải càng nhiều người càng tốt đâu.
Tôi chỉ cảm thấy đầu mình như đang thắt lại, không biết tại sao, nhưng cảm giác đầu tiên của tôi là bây giờ không phải thời điểm thích hợp để ra ngoài.
Cứ yên lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra ...
Tôi im lặng nhìn Hầu Chanh Chanh đi quanh khu vực chúng tôi vừa hoạt động. Cô ấy không bật đèn pin mà lấy một viên dạ minh châu, viên châu này rất sáng, phát ra ánh sáng màu xanh lục.
Dạ minh châu?
Tầm mắt tôi dán chặt vào hạt dạ minh châu trên tay cô ấy, cảm thán cô ấy quả là giàu có, viên dạ minh châu lớn bằng cả nắm tay thế này mà chỉ dùng để thắp sáng thôi á?
Cô ấy dạo quanh một vòng rồi lại ngẩng đầu liếc nhìn lên, tôi lập tức co rúm lại, không dám làm càn nữa.
"Chắc là họ đã rời đi rồi."
Một lúc sau, tôi nghe thấy Hầu Chanh Chanh nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lỗ tai lại vểnh lên, hy vọng họ có thể trao đổi thêm vài lời nữa, nói không chừng còn có thể nghe được mục đích của cô ấy.
Nhưng đáng tiếc là chỉ có người mặc đồ đen chỉ hỏi Hầu Chanh Chanh nên làm gì tiếp theo, nhưng Hầu Chanh Chanh lại không nói lời nào, chỉ lắc đầu rồi quay người đi xuống núi.
Đi xuống núi?
Tôi cảm thấy khó hiểu trước hành động của cô ấy, nhưng tôi vẫn không dám cử động.
Khoảng mười phút sau, cô ấy lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi, lần này trên mặt cô ấy xuất hiện vẻ hoang mang, sau đó xua tay và nói với vẻ hơi tiếc nuối: "Chắc là họ rời đi thật rồi. Đi thôi."
"Đại tiểu thư, chúng ta quay lại Yến Kinh hay sao?" Người mặc đồ đen tiếp tục xin chỉ thị, những người mặc đồ đen khác cũng nhìn Hầu Chanh Chanh, dĩ nhiên là đang đợi quyết định của cô ấy.
Hầu Chanh Chanh nhìn nơi chúng tôi hoạt động, có chút không cam lòng nói: "Không trở về Yến Kinh, chúng ta đợi ở dưới chân núi."
Người mặc đồ đen trở nên lo lắng, nói đại tiểu thư, lần ra ngoài này ông chủ không biết, nếu không nhanh chóng quay lại thì e là ông chủ sẽ điên cuồng đi tìm cô mất.
"Cứ để ông ấy tìm đi." Hầu Chanh Chanh nói một cách hờ hững.
Tôi ngạc nhiên nhìn Hầu Chanh Chanh, hóa ra cô ấy trốn khỏi nhà rồi đuổi theo chúng tôi để cùng làm nhiệm vụ á?
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô ấy muốn làm nhiệm vụ chung với chúng tôi thì cũng không có vấn đề gì, dù sao năng lực của cô ấy cũng không kém, hơn nữa cô ấy đã theo chúng tôi đến tận đây, không bằng để cô ấy đi theo luôn. Với lại xem ý của cô ấy thì có lẽ cũng không muốn quay lại Yến Kinh.
"Chanh ..."
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đã lập tức ngậm lại, không đúng!
Nhiệm vụ lần này là tuyệt mật, để ngăn không cho Xích Mi nhận được bất kỳ thông tin nào, bộ phận cấp trên nhất định sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai rằng 701 đang thực hiện một nhiệm vụ khác. Bây giờ có lẽ mọi người còn tưởng chúng tôi vẫn đang ở trong nhà tịnh dưỡng.
Đây là chuyện thường lệ của 701. Bởi vì nhiệm vụ rất gian khổ, thông thường sau khi mang bảo vật quốc gia về thì trừ khi có trường hợp đặc biệt, các thành viên trong 701 sẽ được nghỉ ngơi một thời gian.
Vậy làm sao Hầu Chanh Chanh biết được?
Tôi không tin là bộ trưởng Hầu sẽ nói với cô ấy. Với tư cách là cấp trên trực tiếp của chúng tôi, nếu bộ trưởng Hầu không quản được miệng mình thì đã không thể ngồi vào vị trí này từ lâu rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận