Từng tiếng đáp lại truyền tới, nhưng tôi không nghe thấy giọng của Nha Tử.
Tôi quay đầu nhìn về phía anh ta, liền thấy cả người Nha Tử đang dựa sát vào vách núi, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn cảnh này mà tôi có chút không nỡ.
Thực sự không nên dẫn anh ta tới một nơi thế này, sớm biết thế vừa rồi tôi đã để anh ta ở lại với đám người của lão Trương, nếu không, cứ tiếp tục leo lên thế này, sợ là nửa cái mạng của anh ta cũng không còn.
"Nha Tử, anh thế nào rồi?" Tôi hạ giọng xuống.
Nha Tử nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đã trắng bệch, người run rẩy đến mức sợi dây cũng rung lên theo, tôi nhìn mà kinh hồn táng đảm, sợ anh ta run quá sẽ trực tiếp ngã xuống phía dưới.
Tôi không yên tâm nhìn Nha Tử, anh ta lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đáp: "Không sao, tôi vẫn có thể chống đỡ được."
Nhìn anh ta, tôi không biết nên an ủi như thế nào.
"Đi thôi, tôi không có việc gì đâu." Giọng của Nha Tử run rẩy, nhưng tốt xấu gì anh ta vẫn cố gắng ổn định thân hình, ngẩng đầu ra hiệu cho tôi tiếp tục đi.
Tôi vẫn không yên tâm nhìn anh ta thêm một lần nữa, nhưng chuyện đã tới bước này rồi, giờ có muốn quay trở lại cũng không thể, chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục trèo lên trên thôi.
Tôi tăng tốc lên một chút, hy vọng có thể về đích càng sớm càng tốt, nhưng ở một nơi như thế này dù có tăng tốc nhanh đến đâu cũng chẳng có ích gì, bởi vậy, tôi chỉ có thể vừa ảo não vừa cố gắng nhìn về phía trước, mong rằng sớm nhìn được thấy điểm cuối.
"Trường An, cậu có nghiêm túc với quy định vừa đưa ra của mình không?
Ngay khi tôi dường như đã nhìn thấy điểm cuối, giọng nói yếu ớt của Nha Tử đã truyền tới, trong lòng tôi cả kinh, vội quay đầu lại hỏi anh ta có ý gì. Hai tay của Nha Tử đã run rẩy bám lấy vách đá, cả người đã chẳng còn chút sức lực nào.
Nha Tử ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ cười: "Không phải cậu đã nói, mọi người đều phải tự lo cho chính mình sao? Tôi muốn hỏi, có phải cậu nghiêm túc với quy định ấy hay không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta: "Đúng, nhưng nếu anh ngã xuống, tôi cũng sẽ xuống cùng anh."
Nha Tử cười khổ mà nói anh ta thực sự không thể kiên trì được thêm nữa, kêu tôi đừng có ép anh ta.
"Nha Tử, tôi đảm bảo với anh, chỉ cần cố gắng thêm nửa tiếng nữa thôi, nếu nửa tiếng nữa mà còn chưa tới nơi, tôi sẽ giữ lời." Tôi nhìn về phía trước, ngọn núi đã ở ngay trước tầm mắt của tôi rồi, tôi không biết đó có phải là điểm cuối hay không, nhưng tôi biết, bây giờ cần phải cho Nha Tử một chút niềm tin.
Quả thực anh ta không thể trụ nổi nữa, cánh tay của anh ta đã run bần bật, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Nếu không cho anh ta một tia hy vọng, tôi sợ Nha Tử sẽ cứ thế mà bỏ cuộc.
Hậu quả của việc bỏ cuộc trên vách đá cao vạn trượng, không cần nghĩ cũng biết.
Bởi vậy, tôi gần như là cầu xin anh ta, giọng nói cũng rất kiên định: "Nha Tử, cho tôi thêm nửa tiếng nữa thôi, được không?"
****
Nha Tử đưa mắt nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, nhưng anh ta vẫn bổ sung thêm một câu, rằng tôi đừng lừa anh ta, nếu sau nửa tiếng mà vẫn chưa tới nơi, anh ta quả thực không thể chịu được thêm nữa đâu.
Tôi nghiêm túc gật đầu, nói khi tới thời gian ước hẹn sẽ tuỳ anh ta!
Cuối cùng, anh ta lại lần nữa nhấc chân lên, tuy rằng vẫn hơi run, nhưng có thể vì đã có thời gian giới hạn, dù trên mặt Nha Tử không để lộ bất cứ cảm xúc gì, xong mỗi một bước chân đều vững vàng hơn.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, lòng tôi chợt nặng trĩu, vô thức nhìn vào đồng hồ trên tay, nhớ kỹ thời gian ở đó, rồi tiếp tục vùi đầu hướng về phía trước.
Lão Yên và những người khác đi phía sau cũng không nói gì, đoán chừng ai cũng đang nhìn Nha Tử chằm chằm, sợ rằng anh ta sẽ không thể chịu đựng được nửa tiếng đồng hồ.
Tôi cắn răng, cố gắng không nghĩ đến Nha Tử, bởi vì càng nghĩ trong lòng tôi sẽ càng hoảng loạn, đây cũng chẳng phải là chuyện gì tốt cả.
10 phút trôi qua mà tôi vẫn chưa thấy điểm cuối ở đâu, khúc cua tưởng chừng như ngay cạnh tôi lại dường như xa tít tắp.
Tôi khẽ lắc đầu, cố để bản thân tỉnh táo hơn một chút, sau đó lại nỗ lực tăng tốc tiến về phía khúc cua.
Khoảng 5 phút lại trôi qua, tôi đã chạm được vào mép khúc cua, bây giờ đã được gần 20 phút rồi, tôi hít một hơi, có chút không dám tiến về phía trước.
Nếu sau khúc cua này mà vẫn là con đường ván trải dài vô tận thì Nha Tử phải làm sao?
"Trường An, cậu không chắc chắn sao?" Giọng nói của Nha Tử truyền tới từ phía sau.
Tôi nghiêng đầu nhìn qua anh ta, cố gắng để trông mình có vẻ kiên định nhất, tôi nói: "Không phải, tôi mệt rồi nên muốn nghỉ một chút thôi."
Anh ta à một tiếng rồi không nói gì nữa, rốt cuộc tôi cũng chưa lừa anh ta bao giờ, sao anh ta có thể biết được tôi đang do dự chứ?
Tôi quay đầu, cười khổ một tiếng, sau đó cắn răng, chậm rãi bước qua khúc cua.
Khúc cua này hơi lớn, nếu không cẩn thận, rất có thể tôi sẽ bị rơi xuống khỏi vách đá, vì vậy tôi không dám nhìn thẳng về phía trước, mà cẩn thật nhìn xuống chỗ mình đang đứng, phải mất khoảng 3 - 4 phút tôi mới qua được chỗ khúc cua.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận