Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 1202: - Bảo Vật Đạo Giáo

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:09:58
Bởi vì đối với 701 mà nói, việc giữ bí mật không chỉ vì bản thân bí mật, mà còn vì mạng sống của chúng tôi.
Vì vậy tôi chỉ phát ra một âm thanh rồi nhanh chóng ngậm miệng. May là âm thanh tôi phát ra không lớn lắm, trùng hợp Hầu Chanh Chanh đang nói chuyện với người mặc đồ đen nên cũng không chú ý đến.
Rốt cuộc cô ấy định làm cái quái gì vậy?
Dù cho tôi nhíu mày thành hình chữ xuyên (川) thì vẫn không thể hiểu được cô ấy đang muốn làm gì.
Hầu Chanh Chanh đợi ở chỗ đó khoảng nửa tiếng, sau đó có lẽ đoán chúng tôi đúng là không ở đây nữa nên lại đi xuống núi.
Lần này tôi không dám làm liều, thành thật ở yên trên cây cho đến khi Côn Bố từ cái cây khác nhảy xuống.
Khi nhìn thấy nơi anh ta xuất hiện tôi liền ngẩn người. Anh ta trốn ở nơi đám người Hầu Chanh Chanh vừa đứng. Nếu vừa rồi Hầu Chanh Chanh nhìn lên thì có thể sẽ nhìn thấy anh ta ở trên cây.
Nhưng nhìn Côn Bố mặc một cây đồ đen, tôi cũng hiểu được tại sao anh ta lại dám mạo hiểm như vậy.
Khi anh ta vừa nhảy xuống, cô Thu và Nha Tử cũng nhảy xuống theo. Bọn họ trốn ở chỗ xa hơn một chút, nhưng cũng không cách Hầu Chanh Chanh quá xa.
Tôi nhảy từ trên cây xuống, thấy Nha Tử trông có vẻ không ổn.
Hơn nữa, người rối rắm nhất đối với việc Hầu Chanh Chanh xuất hiện vào lúc này e là anh ta.
"Côn Bố, anh nghĩ sao?" Tôi ngước nhìn Côn Bố.
Ảnh cổ chắc hẳn rất quen thuộc với Hầu Chanh Chanh - người đã từng làm nhiệm vụ chung với chúng tôi. Tin tức này chắc chắn cũng đến từ ảnh cổ, nhưng Côn Bố lại đưa ra phán đoán đây là tin tức nguy hiểm.
Côn Bố lắc đầu, nói hiện tại anh ta không thể giải thích rõ ràng, để anh ta suy nghĩ lại đã.
Nhìn thấy anh ta như vậy, chúng tôi cũng không thể thúc giục anh ta, chỉ đành yên lặng chờ đợi.
Tôi hướng ánh mắt về phía chân núi. Con đường mà Hầu Chanh Chanh đi cũng giống với con đường của đám lão Yên. Liệu bọn họ có chạm mặt nhau ở dưới chân núi không?
Nếu chạm mặt nhau thì chắc Hầu Chanh Chanh đã không lên núi, nhưng nếu không chạm mặt nhau thì độ trùng hợp giữa hai con đường bọn họ đi không phải quá cao rồi sao?
Tôi không biết phải nói gì, con mịa nó cái quái gì thế này?
Chúng tôi theo dõi Xích Mi, Hầu Chanh Chanh lại theo dõi chúng tôi?
"Trên người họ mang theo thuốc độc." Sau một lúc lâu, cuối cùng Côn Bố cũng lên tiếng, nhưng lời mở đầu này lại khiến tôi cảm thấy hoang mang.
Nếu Hầu Chanh Chanh muốn đi làm nhiệm vụ với chúng tôi thì việc mang theo thuốc độc cũng đâu có gì sai nhỉ?
Dù sao thì cũng không ai trong chúng tôi biết bản thân sẽ gặp phải tình huống gì. Hơn nữa tròn nhiệm vụ trước đó Hầu Chanh Chanh cũng dùng độc với tôi. Này hẳn không phải là chuyện gì lại mới đúng.
Nhưng tôi không ngắt lời Côn Bố, bởi vì anh ta đang dần dần thuật lại lý do, giọng điệu có chút không chắc chắn, có lẽ là vì chính anh ta cũng không biết nghi ngờ của mình có đúng hay không.
Anh ta nói, tất cả độc mà Hầu Chanh Chanh mang theo thế mà đều có thể khắc chế anh ta!
Tuy anh ta có thể miễn nhiễm trước mọi loại độc, nhưng cổ trùng do anh ta luyện chế vẫn tuân theo quy luật ngũ hành tương sinh tương khắc, độc mà Hầu Chanh Chanh mang theo lại trùng hợp có thể khắc chế toàn bộ cổ trùng trên người anh ta.
"Nếu không cẩn thận nghiên cứu tôi cùng những cổ trùng mà tôi đã xử lý thì không thể có được một loại thuốc hoàn chỉnh như vậy, hơn nữa ..." Giọng Côn Bố ngày càng thông thuận hơn: "Thời gian để luyện chế được loại độc này không ngắn, Hầu Chanh Chanh mới tách khỏi chúng ta có hai ngày, nếu độc này không phải do cô ta luyện chế thì là ai đây?"
Tôi không dám tưởng tượng ... chẳng lẽ là bộ trưởng Hầu?
Nói thật, đến giờ tôi vẫn không biết trên người Côn Bố có bao nhiêu cổ trùng. Tôi chỉ có thể thấy một số loại cổ trùng mà anh ta sử dụng, thế mà chất độc Hầu Chanh Chanh mang theo lại có thể khắc chế toàn bộ cổ trùng trên người anh ta?
Nếu đúng là như vậy thì sự nghi ngờ của Côn Bố không thể sai được, Hầu Chanh Chanh thật sự đang nhắm vào anh ta.
Nếu không thì chuyện này nên giải thích như thế nào đây?
Tôi không tin trên đời lại có sự trùng hợp như vậy.
Không ngờ Côn Bố lại lắc đầu, nói không phải là bộ trưởng Hầu, bởi vì thân phận đặc biệt của ông ấy. Nếu lúc trước không có cái gật đầu của bộ trưởng Hầu, chỉ dựa vào một mình lão Yên kiên trì thì chắc anh ta đã không được giữ lại rồi.
Chất độc trên người Hầu Chanh Chanh có thể giết người. Côn Bố không có cổ trùng giống như một đứa trẻ không có bất kỳ thứ gì bảo vệ, có thể chết bất cứ lúc nào.
Cho dù bộ trưởng Hầu có mục đích gì thì ông ấy cũng sẽ không muốn lấy mạng Côn Bố.
Nhìn về phía đám người Hầu Chanh Chanh biến mất, đầu tôi lại thấy nhức nhức. Vừa mới thắng được Xích Mi một ván thì ở đây lại xảy ra chuyện như vậy, nghe có vẻ hơi mỉa mai!
Trong khi chúng tôi đang suy nghĩ thì dưới chân núi lại có tiếng động truyền đến, tôi cau mày nhìn Côn Bố, chỉ thấy anh ta lắc đầu nói không sao, lần này là đám lão Yên!
****
Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời là giọng nói có chút kích động của lão Yên truyền tới: "Vừa lúc lão Trương có mặt ở văn phòng, sau khi nhận được cuộc gọi ông ấy đã gọi người bắt đầu xuất phát! Bọn họ cố gắng chạy nhanh hết mức, chắc tầm sáng mai là đến. Chúng ta cứ việc đợi ở đây là được."

Bình Luận

0 Thảo luận