Thẩm Kiến Quốc đỏ mặt, đoán chừng là không nghĩ tới tôi sẽ không cho ông ấy mặt mũi ở trước mặt mọi người như vậy, không phải là chúng tôi không nể mặt, mà là chính bản thân ông ấy không cần.
Quy tắc của 701 chính là trong quá trình làm nhiệm vụ, cố gắng đừng gây ảnh hưởng tới người dân, cuộc sống của bọn họ không chịu được sóng lớn, có lúc hỗn loạn chúng tôi chỉ coi là nhỏ xíu cũng sẽ làm nửa đời sau của bọn họ khốn khó lưu lạc.
"Lưu Trường An, cậu nói chuyện với thầy tôi thế nào vậy hả?" Thẩm Kiến Quốc không tiện chất vấn, Lý Bình lập tức mở miệng giúp ông ấy.
Tôi bình tĩnh liếc về phía anh ta: "Sao hả, anh cho rằng thầy anh làm đúng à?"
Lý Bình yên lặng, một lúc lâu sau nói mặc dù thầy anh ta làm sai, nhưng là vãn bối, tôi cũng không thể vô lễ như vậy.
Tôi cười không nói gì, Thẩm Kiến Quốc xua tay bảo Lý Bình đừng tranh luận với tôi, đoán chừng ông ấy cũng đã nhìn ra, Lý Bình tranh luận với tôi căn bản không chiếm được ưu thế, bởi vì từ sâu trong lòng anh ta cũng cảm thấy chuyện thầy mình làm không có đạo đức.
"Giáo sư Thẩm, mở một cuộc họp giải thích đi!" Tôi cũng không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa, mà đưa ra đề nghị.
Bình thường chúng tôi khai quật được mồ mả, nếu như ảnh hưởng không lớn, có thể mở một cuộc họp giải thích để mọi người biết được ngôi mộ là của thời kỳ nào, đã được khai quật bao nhiêu vân vân.
Lần này mặc dù cổ mộ còn chưa bị khai quật, nhưng mở một cuộc họp giải thích ngắn gọn không tiết lộ tin tức quan trọng cũng được.
Ánh mắt Thẩm Kiến Quốc như kiếm nhìn tôi, tôi lại không chút sợ hãi, loại chuyện này ông ấy nói thế nào cũng không có được lý, đã thật sự ảnh hưởng tới kế sinh nhai của gia đình mở cửa hàng bách hóa này, hơn nữa nhà bọn họ còn có trẻ con, nếu như không xử lý cẩn thận, cuộc sống sau này của đứa nhỏ đó sẽ bị ảnh hưởng, nên chúng tôi không thể để cho cậu nhóc bị như thế.
"Thầy." Lý Bình gọi một tiếng.
Cuối cùng Thẩm Kiến Quốc cũng đè được toàn bộ lửa giận xuống, giận dỗi nói: "Mở thì mở, đến lúc đó dẫn trộm mộ tới thì là chuyện của các cậu..."
Tôi không chút để ý xua tay, trộm mộ?
Ha, coi cảnh sát vũ trang lúc nào cũng sẵn sàng nạp đạn lên nòng là để trưng à?
Chỉ cần trộm mộ còn hơi chút tiếc mạng nhìn thấy tư thế này, tám phần đều sẽ thối lui.
Cuộc họp thuyết minh được chuẩn bị rất nhanh, mời các đài truyền hình và đài phát thanh địa phương tới, chuyện này theo ý tôi thì giải quyết càng nhanh càng tốt, vì vậy cũng không cần phô trương, đợi sau khi mọi người biết sự thật, tự nhiên ảnh hưởng của chuyện này sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Bởi vì hầu hết người dân vẫn theo dõi truyền hình và phát thanh địa phương.
Cuộc họp do Thẩm Kiến Quốc chủ trì, bởi vì rất nhiều người gần thành phố Thập Yển đều nhìn thấy bọn họ đi vào cửa hàng bách hóa, lời của ông ấy càng có sức thuyết phục hơn, trừ ông ấy ra, còn có hai đồng chí cảnh sát chạy tới sớm nhất, cũng giải thích cho chuyện này.
Ông chủ và bà chủ của cửa hàng bách hóa đều ngồi ở phía dưới, có lẽ bọn họ không nghĩ tới sẽ giải quyết được nhanh như vậy, vì vậy không ngừng cảm ơn chúng tôi.
Tôi chỉ nói một câu nên làm rồi đuổi bọn họ đi, giải quyết xong chuyện này, chúng tôi cũng nên bắt đầu bắt tay xuống mộ.
Nhưng mà trước khi xuống mộ, tôi còn có một chuyện cần phải xác định!
"Giáo sư Thẩm, trước đó là thái độ của vãn bối không tốt. Như vậy đi, trưa nay tôi làm chủ, mời các vị ăn một bữa, ông thấy thế nào?" Thấy người của đài truyền hình và đài phát thanh lục tục rời đi, tôi cười hì hì mời mọc.
Cả buổi sáng đã bị chuyện này làm chậm trễ, nhưng cơm chưa vẫn phải ăn.
Thẩm Kiến Quốc nhìn tôi, một lúc lâu sau ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Được, cậu làm chủ, mấy lão già chúng tôi cũng tính là có phúc."
Tôi nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của ông ấy chỉ cảm thấy buồn cười, thật ra trên phương diện học thuật ông ấy không hề kém, đây là chuyện Lão Yên nói với tôi, chẳng qua tính tình thích ganh đua, đương nhiên đây cũng không tính là tật xấu lớn gì, chỉ cần đừng ảnh hưởng tới nhiệm vụ của chúng tôi là được.
Buổi trưa vẫn là quán cơm kia, bởi vì chuyện cuộc họp mà bầu không khí của bữa cơm hơi không được tự nhiên. Đương nhiên, tôi không đặt chuyện này ở trong lòng, gọi thẳng không ít món, sau đó gọi mọi người ăn cơm.
Tôi ăn rất vui vẻ, nhưng Thẩm Kiến Quốc lại không có khẩu vị gì, thỉnh thoảng dò hỏi hai câu là rốt cuộc chúng tôi tới làm cái gì?
Theo ông ấy, vừa tới là xuống mộ mới là chuyện chúng tôi nên làm.
Tôi đè thái dương, có hơi đau đầu.
Ông ấy thật sự không nhìn ra thân phận của chúng tôi đặc biệt sao?
Hoặc là nói ông ấy nhìn ra rồi, nhưng chỉ coi như không nhìn thấy.
"Giáo sư Thẩm, vãn bối nói thẳng cho ngài." Tôi cũng không muốn vòng tới vòng lui với ông ấy, dứt khoát đứng dậy rót cho ông ấy một chén rượu, nói chân thành: "Sở dĩ tôi tới đây, chính là vì ngôi mộ này trừ chúng tôi ra không có đội khảo cổ nào khác có thể vào được, vì vậy tôi đề nghị ngài đừng che giấu, mấy ngày nay phát hiện ra cái gì, có điều gì kỳ lạ, xin hãy nói rõ cho chúng tôi, ngoài ra..."
Nhìn sắc mặt càng ngày càng xấu của giáo sư Thẩm, tôi nghiêm túc nói: "Chúng tôi chỉ phụ trách loại bỏ cạm bẫy cơ quan, cuối cùng chúng tôi cũng chỉ cần mang một món quốc bảo từ trong mộ ra giao cho cấp trên, những thứ khác vẫn do đội khảo cổ của các ông phụ trách, ông cảm thấy thế nào?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận