Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 198: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 01:52:33
Ảnh cổ vừa mới chạm vào mặt nước đã mất tích, qua chừng nửa phút sau, nó mới quay lại lòng bàn tay của Côn Bố, lắc lắc mông.
"Dưới nước có thứ gì đó, mọi người cẩn thận!" Côn Bố thu ảnh cổ về, dùng sắc mặt ngưng trọng dặn dò mọi người.
Anh ta vừa nói trong nước có thứ gì đó, tôi liền nghĩ ngay tới cái bóng kia, vội nắm chặt con dao găm trong tay!
Hiện giờ chúng tôi đã đi đến giữa sông, căn bản không thể quay lại, nếu thứ trong nước kia quá hung hãn, sợ là chúng tôi không thể chống đỡ nổi.
Lão Yên bảo mỗi người chúng tôi cầm lấy một thanh sắt, vừa để dò đường dưới nước, vừa để kịp thời phát hiện ra nếu có thứ gì đó tới gần.
"Đi thôi."
Côn Bố đi lên phía trước mở đường, tôi và cô Thu chia nhau đi bên cạnh Nha Tử, anh ta đang cõng lão Yên, nếu thực sự bị tấn công, Nha Tử căn bản không có cách nào đánh trả được.
Đi trong nước thế này vốn đã khiến thể lực của mọi người gần như cạn kiệt rồi, hiện giờ trong nước còn xuất hiện thứ gì đó, chúng tôi chỉ có thể miễn cưỡng sốc lại tinh thần.
Ánh đèn pin chiếu xuống mặt nước, khiến làn nước vốn đã trong xanh lại trông càng quái dị hơn, nó luôn khiến người ta cảm thấy có thứ gì đó sẽ thình lình nhảy ra khỏi mặt nước bất cứ lúc nào.
Chúng tôi chỉ tiến về phía trước được năm mét mà không có chuyện gì xảy ra. Tôi và Côn Bố liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ lạ, Nha Tử tùy tiện nói có thể chỉ là một con cá nhỏ mà thôi, chúng tôi lại cứ làm chuyện bé xé ra to.
"Cá? Cậu cảm thấy trong loại nước này có cá mà là chuyện bình thường sao?" Lão Yên tức giận gõ vào đầu anh ta: "Nơi này nếu có cá, cậu lại non tơ thế này, sẽ bị chúng cắn từng miếng, từng miếng đấy."
Nha Tử nói nhỏ: "Hì hì, lão Yên, ông quên rồi à, ở nơi này, có Trường An còn non tơ hơn tôi nhiều, dù có bị cá cắn, thì cậu ta cũng chui vào bụng cá trước tôi."
Tôi nghe họ nói chuyện qua lại như vậy mà tinh thần căng thẳng vô cùng.
Nếu không có Côn Bố xác nhận lại, có lẽ tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, nhưng sau khi nghe anh ta nói xong, tôi lại càng muốn tiến về phía trước để nhìn rõ bóng đen kia.
Tôi cũng càng cảm thấy sợ hãi và hoảng loạn, bởi vì bóng đen kia không hề nhỏ, hơn nữa, nó chắc chắn không phải là cá.
Chúng tôi lo lắng bước đi, nước càng lúc càng sâu, đã chạm tới bụng chúng tôi rồi, nhưng thứ ở dưới nước kia vẫn chưa hề xuất hiện.
"Có lẽ nó thực sự chỉ là một vật thủy sinh mà thôi." Tôi lau những giọt mồ hôi xuất hiện trên trán bởi vì quá căng thẳng.
Nhưng ai biết, vẻ mặt của Nha Tử đã thay đổi: "Trường... Trường An, tại sao thanh sắt của cậu lại thiếu... thiếu mất một đoạn?"
Bởi vì đang lau mồ hôi, nên tôi đã nhấc thanh sắt lên, ban đầu tôi cũng không cảm thấy gì, nhưng nghe Nha Tử nói như vậy tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Thanh sắt này rõ ràng dài hơn một mét, thế mà hiện giờ nó đã bị thiếu mất phân nửa...
Cái gì có thể làm gãy thanh sắt mà lại chẳng khiến tôi cảm nhận được chút gì?
"Lập tức canh giác!"
Tôi hét lên một câu, rồi nhìn chằm chằm xuống nước, không bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào.
Tuy nhiên, chẳng có gì cả, khi chúng tôi dừng lại, nước ở đây dường như cũng lắng đọng lại, không hề dao động.
Trán tôi đổ mồ hôi không ngừng, nếu có thứ gì đó lao thẳng về phía chúng tôi, chúng tôi vẫn có cách đối phó. Còn cái thứ cứ âm thầm gặm nhấm đồ vật này thực sự khiến da đầu người ta tê dại, tôi không muốn lúc đang đi lại phát hiện ra chân mình thiếu mất một nửa đâu.
Mọi người đều nín thở, Côn Bố đã thả ra vài con cổ trùng khác nhau, ngay cả Tiểu Kim chuyên dùng để tấn công cũng được anh ta thả ra.
Nhưng có vẻ như khi ở trong nước, đám cổ trùng này bị ảnh hưởng rất lớn, nên cho dù người thả có là Côn Bố cũng không có cách nào để cổ trùng có thể phát huy hết sức mạnh!
****6:
Thứ ở dưới nước vẫn không nhúc nhích, cô Thu giơ thanh sắt khua khoắng xung quanh mình, sau một lúc lâu mới khẽ lắc đầu: "Không có gì cả."
Răng rắc...
Cô ấy vừa dứt lời, chúng tôi nghe thấy một tiếng răng rắc rất rõ ràng, thanh sắt mà cô Thu vừa lấy ra khỏi mắt nước lập tức thiếu mất một đoạn.
Thình thịch!
Tiếp theo là tiếng thứ gì đó rơi xuống nước, một bóng đen ngậm lấy nửa thanh sắt hoàn toàn chìm vào trong nước, nó lại một lần nữa biến mất dạng.
"Rốt cuộc nó là cái quái gì vậy?" Nha Tử có chút sợ hãi, run run rẩy rẩy hỏi, khiến lão Yên ở trên lưng anh ta cũng có chút lay động, trông như sắp rơi xuống rồi.
Tôi khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy bóng đen nọ dài chừng một mét, còn lại tôi chẳng hề thấy rõ.
"Mọi người đi nhanh lên, chúng ta đã đi lâu như vậy rồi, hẳn đã sắp tới cuối sông..." Sắc mặt của lão Yên khẽ biến, mở miệng chỉ huy.
Nhưng nước đã cao tới ngực, cho dù chúng tôi có đi nhanh thế nào cũng không thể lập tức chạy tới bờ được, mọi người đành phải vừa đi vừa cẩn thận.
"Trường, Trường An, nhìn như có gì đó đang đè lên chân tôi." Nha Tử nói nhỏ, nhưng anh ta cũng không dám dừng lại, sợ kinh động tới thứ kia. Tôi hơi hếch cầm ra hiệu cho anh ta, thông báo tôi đã biết rồi, anh ta cứ tiếp tục đi đi.

Bình Luận

0 Thảo luận