Cho nên, tôi cũng không thể nào đảm bảo.
"Liều thôi!" Lão Yên cười khẩy, nói chúng tôi cũng không phải lần đầu tiên mạo hiểm.
Thế nhưng, A Bặc lại lắc đầu, nói gã sẽ không đi theo chúng tôi nữa, gã sẽ không liều mạng, Nam Cương cần gã.
"Nam Cương cần chú?" Côn Bố đột nhiên cười khẩy, A Bặc nhìn anh ta, sau đó vẻ mặt vô cùng khó chịu, nhưng lại không nói gì, mà xoay người rời đi.
Tôi nhìn Côn Bố, anh ta cũng không có ý định ngăn cản, nói sau khi bước vào ngôi mộ này, chúng tôi sẽ không thể nào quay trở lại con đường cũ nữa.
Vẻ mặt anh ta có chút kỳ lạ, tôi nhớ đến gã đàn ông cụt tay kia liều mạng chạy về phía cửa mộ, chết rất thảm.
"Anh... thật sự không ngăn cản ông ta sao?" Tôi thăm dò hỏi.
Côn Bố đối với A Bặc thật sự có quá nhiều cảm xúc, cho nên tôi không thể nào không nghĩ đến, nếu như A Bặc xảy ra chuyện, liệu có phải là một đả kích lớn đối với anh ta hay không?
Nhưng anh ta lại lắc đầu, nói người Nam Cương, sống chết đều do bản thân mình chịu trách nhiệm, A Bặc có đi theo chúng tôi hay không, đó là chuyện của gã.
Giọng điệu của anh ta có chút hờn dỗi.
Tôi bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa anh ta và A Bặc không phải là không còn chút tình cảm nào như anh ta nói, cho dù là yêu hay ghét, đó cũng là một loại tình cảm.
Chỉ là Côn Bố không thừa nhận mà thôi.
Tôi nhìn Côn Bố, không biết anh ta đang suy nghĩ gì, chỉ biết vẻ mặt anh ta có chút bi thương.
Cuối cùng A Bặc vẫn rời đi, chúng tôi không ai ngăn cản gã, nói đúng hơn là không ai có tâm trạng ngăn cản gã.
Con đường phía trước, không biết có thể đi được hay không, ai còn hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện của người khác?
Đã Côn Bố để gã đi rồi, chúng tôi cũng sẽ không nói gì.
Chúng tôi im lặng, lần lượt chui vào con đường mà tôi đã chọn, con đường này rất hẹp, rất thấp, chúng tôi chỉ có thể bò bằng tay lẫn chân.
Đèn pha được bật lên, con đường phía trước hiện ra rõ ràng - rất bằng phẳng, nhưng không giống như là do con người tạo ra, nếu phải hình dung, thì giống như có một con trăn khổng lồ bò qua đây, sau đó tạo thành con đường này vậy.
Không biết bao lâu sau, tôi mới dẫn mọi người bò ra khỏi đường hầm tối tăm này, sau đó, cảnh tượng trước mặt khiến tôi giật mình - quan tài, bảy cỗ quan tài đối diện với chúng tôi, như thể chúng tôi chính là những người sắp sửa nằm vào trong những cỗ quan tài này vậy!
Căn phòng mộ này cũng không lớn lắm, ngoài bảy cỗ quan tài ra, thì không còn chỗ trống, chúng tôi đứng trong phòng mộ, gần như là sát vào quan tài.
"Rốt cuộc là Khâu Xử Cơ đến núi Côn Luân một mình, hay là dẫn theo bao nhiêu người?" Tôi lập tức hỏi ra nghi vấn trong lòng, nếu như ông ta đi một mình, sao lăng mộ của ông ta lại như thế này?
Trừ phi lăng mộ của ông ta đã được chuẩn bị từ trước, có lẽ lúc đến gặp Thành Cát Tư Hãn, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng?
Lão Yên cũng nhíu mày, nói trong lịch sử, gần như không có ghi chép gì về phương diện này, cho nên ông ấy cũng không rõ, nhưng trong truyền thuyết, quả thật là Khâu Xử Cơ đã đến núi Côn Luân một mình, Thành Cát Tư Hãn phái rất nhiều người đi tìm, nhưng vẫn không tìm thấy ông ta.
Tôi gật đầu, nếu như truyền thuyết là thật, vậy thì chứng tỏ Khâu Xử Cơ đã sớm có dự cảm, dự cảm được, sau khi đến gặp Thành Cát Tư Hãn, rất có thể ông ta sẽ rơi vào kết cục như thế này, nhưng vì chúng sinh thiên hạ, ông ta không thể không đi, cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn lăng mộ.
Đợi đến lúc cần dùng, ông ta chỉ cần đi vào là được.
Cho dù là cơ quan gì, đối với chủ nhân của lăng mộ mà nói, cũng chẳng là gì cả, hơn nữa Khâu Xử Cơ lại là một cao nhân đạo giáo.
Tôi gạt bỏ suy đoán về Khâu Xử Cơ sang một bên, sau đó nhìn bảy cỗ quan tài trước mặt.
Miệng quan tài hướng về phía chúng tôi, như thể đang chờ chúng tôi đi vào, màu sắc đen kịt, chẳng khác gì cỗ quan tài trong xe lửa lúc nãy.
Tôi và Nha Tử liếc nhìn nhau, chúng tôi đều hiểu ý của đối phương, nếu như trong những cỗ quan tài này cũng là tà tu người nước ngoài, vậy thì trong không gian chật hẹp này, chúng tôi căn bản không thể nào đối phó được.
Thế nhưng, chúng tôi chỉ có một con đường này, cho nên chỉ có thể chọn cách mở quan tài!
Chúng tôi chọn cỗ quan tài đối diện với chúng tôi, cỗ quan tài này lớn hơn những cỗ quan tài khác, tôi thậm chí còn cảm thấy gỗ mun của cỗ quan tài này có vẻ cao cấp hơn những cỗ quan tài khác.
Mở quan tài không nhất thiết phải mở hết tất cả những cỗ quan tài nhìn thấy, nếu có thể tránh được thì nên tránh, như vậy sẽ giảm thiểu nguy hiểm đến mức thấp nhất.
Bởi vì đất ở đây rất khô, cho nên quan tài không bị ăn mòn, được bảo quản rất tốt.
Chỉ là đinh trên quan tài có chút kỳ lạ, đinh bình thường thường là bảy cái, chín cái, đây là một phong tục, chính là để đề phòng thi thể bên trong bật dậy, nhưng trên cỗ quan tài này lại có tám cái.
Số đinh quan tài như vậy thường bị coi là xui xẻo.
Cho nên, nhìn thấy số đinh quan tài này, tôi càng thêm sợ hãi, rốt cuộc trong cỗ quan tài này có thứ gì?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận