Chắc chắn có người đang theo dõi chúng ta!
Lão Yên và những người khác không mấy tin tưởng vì họ không hề nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào.
Nhưng tôi vẫn kiên quyết tin vào điều này và đề nghị lão Yên kiểm tra kỹ lưỡng những nỏ tiễn đã bắn chết Tĩnh Sinh.
Vì Côn Bố và những người khác đã rút hết các nỏ tiễn khỏi người Tĩnh Sinh mà không đem đốt chung, nên giờ chúng vẫn còn đó.
Lão Yên nửa tin nửa ngờ cầm nỏ tiễn lên, tôi tùy tiện nhặt nỏ tiễn bắn ra từ trong tượng binh mã lên, hai bên so sánh rõ ràng thấy hai loại nỏ tiễn này căn bản không giống nhau!
Tuy bề ngoài chúng trông rất giống nhau, nhưng những nỏ tiễn bắn chết Tĩnh Sinh lại tiên tiến hơn nhiều, không thể là tay nghề từ mấy ngàn năm trước.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Lão Yên, bây giờ các người đã tin tưởng chưa?" Tôi đem hai loại nỏ tiễn đặt cùng một chỗ, ý bảo bọn họ nhìn.
Lão Yên lập tức biến sắc: "Vừa nãy ngay dưới mắt chúng ta có người giết chết Tĩnh Sinh mà chúng ta lại không hề hay biết?"
Lão Yên cảm thấy không thể tin được, nhưng tôi lại nhớ tới mấy viên cầu đen mà cô Thu đã phóng ra, và cả bóng người tôi thoáng thấy rồi biến mất ngay.
Tất cả những điều này làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Nói đến đây, tôi chợt nhớ ra một điều: "Có ai nhìn thấy cô Thu không?"
Lão Yên nhìn quanh, dường như mới nhận ra cô Thu không có mặt. Tôi càng thấy kỳ lạ, hỏi bọn họ chẳng lẽ đều không có ai phát hiện ra cô ấy đã biến mất?
Lão Yên nhìn thoáng qua Hầu Chanh Chanh đang cầm tro cốt, trong nháy mắt tôi đã hiểu rõ. Tĩnh Sinh gặp chuyện không may, ai cũng sẽ không đi chú ý những thứ khác, cho dù là phát hiện phỏng chừng thoáng qua cũng đã quên, hiện tại hơi tỉnh táo lại mới nhớ tới chuyện này.
Tôi thở dài một hơi, nói cô Thu có phải cũng đã gặp nạn rồi không?
Ban đầu, tôi còn nghĩ rằng cô Thu đã tự mình đi đâu đó. Nhưng nếu có một nhóm người bí ẩn theo dõi chúng tôi, rất có thể bọn họ đã bắt cô ấy mà không để lại dấu vết.
ão Yên gật đầu, bảo tôi không cần phân tích thêm, trước hết phải tìm được cô Thu.
Tôi ừ một tiếng, quả thật, những người đó có lặng lẽ giết Tĩnh Sinh, còn suýt chút nữa khiến cho chúng tôi nội chiến, thủ đoạn của bọn chúng không tầm thường, lúc này nhiệm vụ chủ yếu của chúng tôi tìm phải được cô Thu.
Hầu Chanh Chanh cầm tro cốt đứng bên cạnh chúng tôi, nghe vậy chỉ gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc: "Mọi người đi tìm đi, tôi muốn ở đây với anh trai."
Tĩnh Sinh đã ra đi, cô ấy không còn bận tâm về việc xưng hô nữa.
Sắc mặt bộ trưởng Hầu có vẻ không được tốt, có lẽ vì cách xưng hô của Hầu Chanh Chanh, nhưng ông ấy cũng không sửa lại. Hơn nữa, ông ấy đã hứa sẽ giúp Tĩnh Sinh trở thành liệt sĩ bí ẩn của 701 khi trở về Yến Kinh, ở bên ngoài thì sẽ nói anh ta là con nuôi.
Hầu Chanh Chanh cũng không có yêu cầu nhiều hơn, ai cũng biết đây là chuyện duy nhất bộ trưởng Hầu có thể làm.
So với việc cấp cho Tĩnh Sinh nhiều danh phận, còn không bằng để cho anh ta an ổn hạ táng, nếu cố chấp muốn bộ trưởng Hầu cho anh ta thân phận con trai, sợ là anh ta ngay cả đã chết cũng không được yên ổn.
Bộ trưởng Hầu suy xét rất cẩn thận.
"Tiểu Chanh, con không cần ở lại chỗ này một mình." Bộ trưởng Hầu cuối cùng vẫn nói một câu.
Hầu Chanh Chanh kiên quyết lắc đầu, nói không, con phải ở lại đây. Anh trai vừa mới qua đời, hồn phách của anh ấy chắc chắn còn ở đây, con muốn ở bên cạnh anh ấy.
Hầu bộ trưởng nhìn chúng tôi cầu cứu, nhưng chúng tôi cũng không biết khuyên thế nào.
Đối với Hầu Chanh Chanh, đây là một cú sốc tinh thần vô cùng nghiêm trọng. Cô ấy vừa mới nhớ lại, lại gặp phải chuyện như thế, ai cũng không thể chấp nhận được.
Bộ trưởng Hầu thở dài nói: "Cũng được, nhưng con phải đặt sự an nguy của chính mình lên hàng đầu. Con biết nếu Tĩnh Sinh còn sống... cậu ấy nhất định không muốn con bị tổn thương."
Hầu Chanh Chanh gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc, tiếp tục giữ tro cốt của Tĩnh Sinh, cả người trông như đã mất hồn.
Nha Tử muốn khuyên nhủ, nhưng hiện tại anh ta cảm thấy mình không thích hợp để làm điều đó, nên đành từ bỏ ý định!
****
"Trường An, cậu và Côn Bố đi kiểm tra thiên điện, xem có dấu vết gì không. Toản Địa Thử, ông hãy che chở cho giáo sư Hứa đợi ở chỗ này. Sư huynh, ông theo tôi đi ra phía sau long sàng!" Lão Yên nhanh chóng tiếp quản công việc, đồng thời xưng hô với bộ trưởng Hầu cũng trở nên thân thiết hơn.
Bộ trưởng Hầu cũng không quan tâm những xưng hô này, lập tức theo lão Yên đi vòng ra phía sau long sàng, tôi và Côn Bố thì đi đến chỗ có vẻ là thiên điện.
Cửa cung điện đã đóng, lúc chúng tôi đi vào thì thuận tay đóng lại, bất luận là người có thể ẩn thân hay không, nếu muốn ra ngoài thì phải mở cửa, tôi không tin có người có thể đi xuyên tường, cho nên nếu cô Thu thật sự bị bắt đi, nhất định vẫn còn ở trong cung điện này.
Tôi cầm súng, lúc này cũng chỉ có súng mới có thể cho tôi cảm giác an toàn, đối với người như thần long thấy đầu không thấy đuôi, có lẽ chỉ có súng mới đủ nhanh.
"Trường An, lại đây xem." Côn Bố nói với giọng hờ hững. Nếu không phải bước chân của anh ta có vẻ hỗn loạn hơn thường ngày, tôi đã nghĩ anh ta không quan tâm đến cô Thu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận