Hai tay khó có thể đánh bại bốn quyền, dù cho một gia tộc có lợi hại đến đâu thì cũng không thể đề phòng được hết tất cả đồng bạn. Vậy nên các gia tộc trộm mộ ngày nay đều khống chế lẫn nhau. Anh có thịt để ăn thì đừng nên liếm sạch cả nước, nếu không tôi cũng chỉ có thể ném bể bát, khiến cả hai đều không được thoải mái thôi.
Cách làm của Xích Mi rõ ràng là ăn hết sạch cả thịt lẫn nước, thậm chí ngay cả bát cũng không chịu để lại cho mọi người. Nhưng cuối cùng ông ta lại rơi vào tay 701 thay vì đồng bạn. Chỉ chuyện này thôi cũng đã đủ chứng tỏ hành động của ông ta quả thực rất cẩn thận.
Còn chưa kể nguyên nhân khiến ông ta rơi vào tay 701 có lẽ là do bản thân ông ta cố ý.
Tôi không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay đề cao cảnh giác nữa. Hành vi cùng tác phong của Xích Mi vẫn luôn như vậy, này đồng nghĩa với việc có lẽ ông ta chưa phát hiện ra chúng tôi. Lý do khiến ông ta làm như vậy có lẽ chỉ là dựa trên sự hiểu biết của bản thân về 701. Nhưng nói theo cách khác, sự thận trọng của ông ta quả thật là rất khó đối phó.
Tôi đau đầu day day thái dương, mỉa mai nói: "Ông ta thật đúng là tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (*), lão Yên, không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta quá bị động."
(*) Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: cẩn thận thì có thể lái thuyền đi vạn năm. Ý là cẩn thận thì có thể làm những việc khó khăn một cách lâu dài.
"Vậy cậu có ý tưởng gì?" Lão Yên hỏi.
****
Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên: "Bây giờ điều hạn chế nhất của chúng ta là không thể bật bộ đàm với sử dụng máy nghe lén, khiến chúng ta gặp khó khăn trong việc theo dõi. Từ vị trí hiện tại của chúng ta, chỉ cần động tĩnh khi Xích Mi rời khỏi làng nhỏ hơn chút thôi là chúng ta sẽ không thể nhận ra được, đúng không?
Lão Yên gật đầu ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Tôi nhìn ông ấy: "Bộ cấp trên không cử một chuyên gia trong lĩnh vực này đi cùng sao?"
Theo thông tin mà đám người lão Yên nghe được thit Xích Mi sẽ phải ở lại ngôi làng này ít nhất hai ngày. Từ Yến Kinh đến đây chỉ mất một ngày đi đường, nếu 701 được phép cử người đón một chuyên gia gần nhất đến thì đã có thể giải quyết được vấn đề nan giải này.
Lão Yên vỗ đùi: "Cậu nói đúng, nhưng bây giờ đài không thể mở bộ đàm, chúng ta hầu như không có cách để liên lạc với cấp trên."
Tôi cười cười, nói ông đúng là hoảng quá sinh khờ, không thể mở ở đây thì chẳng lẽ không thể đi xa hơn chút rồi mở à?
Bộ đàm cũng có khoảng cách hạn chế, mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng tôi cũng biết Xích Mi không thể nào có khả năng khống chế một phạm vi rộng lớn như vậy được, nếu ông ta có bản lĩnh này thì cần gì phải đề phòng chúng tôi, đúng không?
Lão Yên trừng mắt nhìn tôi: "Nói chuyện với thầy của mình có thể tế nhị chút không?"
Tôi cười ha hả hai tiếng. Đã quen thói không phân lớn nhỏ với ông ấy, tôi cũng biết ông ấy sẽ không để tâm đến vấn đề này nên tôi cũng không để tâm lắm.
Lão Yên lấy bộ đàm ra, nói vì để đảm bảo an toàn nên ông ấy sẽ quay trở lại đường cũ, đợi đến khi ra khỏi núi mới liên lạc với cấp trên, yêu cầu họ cử lão Trương từ bộ phận an ninh đến đây.
Lão Trương?
Không biết tại sao, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là lão Trương mở quán thịt cừu nướng, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thèm rồi. Nhiệm vụ này một người đến thì đón một người, phải không ngừng đẩy nhanh tốc độ mới được, đã lâu rồi tôi không được ăn thịt cừu nướng.
Chát...
Tôi vô thức nuốt nước miếng, lão Yên vỗ đầu tôi một cái: "Tôi đang bàn chuyện quan trọng với cậu, cậu đang nghĩ cái gì đấy?"
Tôi vội thu lại suy nghĩ của mình, lắc đầu cười ha hả rồi nói mình không nghĩ gì hết.
Lão Yên không tin, nhưng cũng không tranh cãi với tôi, chỉ bảo tôi ngồi chờ ở đây trong khi ông ấy và Toản Địa Thử đi xuống núi từ bên kia để liên lạc với cấp trên.
Tôi gật đầu, biết khoảng cách này là khoảng cách an toàn nhất. Khả năng cao nhất đó là Xích Mi theo dõi tín hiệu của bộ đàm trên ngọn núi này, để không mạo hiểm thì đây chính là khoảng cách gần nhất được chọn.
Lão Yên dặn chúng tôi phải luôn duy trì cảnh giác, không được sử dụng bất cứ thứ gì có thể phản chiếu ánh sáng hoặc tạo ra bất cứ thứ gì có thể dễ dàng bị phát hiện, chẳng hạn như lửa. Sau đó ông ấy liền vác theo bộ đàm rồi đi từ phía bên kia xuống núi cùng với Toản Địa Thử.
Họ vừa rời đi, số người bên chúng tôi lại càng thiếu hụt hơn, chỉ còn lại bốn người chúng tôi canh giữ bốn hướng, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu nào dù là nhỏ nhất.
Nhưng ban ngày dường như rất yên tĩnh, tất cả thử nghiệm tối qua đều dừng lại trong nháy mắt.
Không biết có phải Xích Mi nghĩ rằng bản thân đã an toàn hay không, hay là ông ta còn thủ đoạn mới nào khác nữa?
Tiếc là không có ai trong số chúng tôi biết gì về Xích Mi. Ngay cả người lớn lên từ nhỏ ở 701 như Nha Tử cũng chỉ nghe nói sơ qua về việc có một người như vậy, còn những chuyện khác cũng không rõ.
Giống như từ sau khi Xích Mi bị bỏ tù, mọi người đều đã quên mất một người như ông ta, cũng quên mất việc ông ta sẽ được ra tù.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận