Ly Sơn là một khu rừng nguyên sinh hẻo lánh, ít dấu chân người. Ban đầu chúng tôi còn có thể trò chuyện nhàn nhã với nhau, nhưng càng đi, chúng tôi càng không có tâm trạng để nói chuyện, vì tất cả sự chú ý đều dồn vào mặt đất dưới chân mình.
May mắn là có sự phối hợp giữa Côn Bố và Tĩnh Sinh, nên trên đường đi, chúng tôi không gặp phải rắn, côn trùng, chuột hay kiến, điều này khiến chúng tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Tới rồi."
Đúng là "thấy núi chạy chết ngựa", vốn nghĩ rằng buổi chiều hoặc muộn nhất là chạng vạng tối chúng tôi có thể đến nơi, nhưng cuối cùng phải đến khi bầu trời chuyển sang màu đen thì mới đến được.
Những dấu vết bị lửa thiêu rụi có kích thước bằng một căn phòng và rất bằng phẳng.
"Quả nhiên là do con người tạo ra." Giáo sư Hứa đi một vòng quanh khu vực rồi cười lạnh, nói rằng khu vực ngăn lửa đã bị cố ý đào sâu, sau đó dùng xăng để đốt rừng. Tuy nhiên, vào mùa này, rừng rậm rất khó bắt lửa, vì vậy việc cháy rộng như thế này chắc chắn có sự trợ giúp từ những yếu tố khác.
Lão Yên lộ ra sắc mặt âm trầm hỏi: "Vậy là có người dụ chúng ta tới Ly Sơn?"
Giáo sư Hứa quay đầu nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, cô ấy lập tức xua tay nói cho dù có thế nào đi nữa, cha của cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, chẳng qua là vì nhận được tin tức nên mới thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Lão Yên cũng gật nhẹ đầu: "Tôi tin ông ấy, nhưng rốt cuộc là ai đã thả một mồi lửa vào nơi này và tung tin ra ngoài?"
"Quỷ, nhất định là quỷ!" Tĩnh Sinh lẩm bẩm nói.
Anh ta liên tục cam đoan là mình đã nghe thấy âm thanh và nhìn thấy ánh lửa, cho nên chỉ có thể là quỷ!
Lão Yên trừng mắt nhìn Tĩnh Sinh: "Tĩnh Sinh, cậu phải nhớ rằng 701 không tin vào sự tồn tại của quỷ. Nếu cậu thực sự muốn hòa nhập vào 701thì nhất định phải từ bỏ thân phận trước đây của mình, bao gồm cả những trải nghiệm mà thân phận này đã mang đến cho cậu."
Tĩnh Sinh ấp úng nhìn lão Yên, qua một hồi lâu mới gật nhẹ đầu nói đã biết, anh ta nhất định sẽ nhớ kỹ.
Hầu Chanh Chanh cảm kích nhìn thoáng qua lão Yên, lão Yên không phải đang làm khó anh ta, vì nếu Tĩnh Sinh không thể hòa nhập vào 701, việc thân phận của anh ta bị lộ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôi nhìn đống tro tàn ở xung quanh và hỏi Côn Bố liệu có khả năng đây là tác phẩm của đám người Nam Cương không?
"Không rõ lắm." Côn Bố lắc đầu đáp.
Tôi đi dạo một vòng quanh đống tro tàn nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì. Có vẻ như kẻ khởi xướng chỉ đốt lửa để thu hút sự chú ý của 701 mà thôi.
Lão Yên châm một điếu thuốc, sau khi hít một hơi dài và nhả khói xong, mới thoải mái thở ra một hơi và gãi cằm: "Dù ai đã làm việc này, nếu chúng ta đã đến đây rồi, họ cũng nên lộ diện. Vì vậy, mọi người hãy cẩn thận!"
Chúng tôi nghiêm túc gật đầu đồng ý. Lão Yên đề nghị mọi người nên nghỉ ngơi qua đêm tại khu phế tích này và xuất phát vào buổi sáng. Tuy nhiên, Hầu Chanh Chanh lại nhất quyết muốn khởi hành vào ban đêm.
"Sau khi chúng ta tiến vào Ly Sơn đã không dùng được bản đồ, khởi hành vào lúc này rất dễ bị lạc. Tiểu Chanh, cháu có nắm chắn không?" Lão Yên nhìn chằm chằm vào Hầu Chanh Chanh.
Hầu Chanh Chanh ừ một tiếng, nói đương nhiên là có nắm chắc.
Nhưng cô ấy lại không hề đưa ra bất cứ lý do gì, chỉ kiên quyết giữ vững ý kiến của mình.
Nếu lão Yên đã giao quyền chỉ huy cho cô ấy, thì dưới sự kiên quyết của Hầu Chanh Chanh, ông ấy cũng chỉ còn cách đồng ý. Sau đó, chúng tôi nhanh chóng giải quyết bữa tối trước khi tiếp tục lên đường.
Mọi người đều cầm chắc đèn pin trong tay. Chỉ có một chút ánh sáng phát từ đèn pin, còn lại xung quanh đều bị bóng tối nuốt chửng.
Chúng tôi chậm rãi từng bước tiến vào Ly Sơn, trong khi lão Yên miêu tả ngắn gọn về lăng mộ của Tần Thủy Hoàng cho chúng tôi.
Lăng mộ của Tần Thủy Hoàng thực ra cũng không có nhiều bí ẩn, bởi vì lịch sử đã ghi chép rất nhiều về các chiến binh đất nung, cung A Phòng và những thứ liên quan, tất cả đều có vị trí quan trọng trong lịch sử.
Tuy nhiên, bí ẩn lớn nhất có lẽ là thi thể của Tần Thủy Hoàng!
Nghe nói thi thể của Tần Thủy Hoàng không được táng nhập vào bên trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, nhưng cũng có người nói rằng thi thể của Tần Thủy Hoàng được đặt ở bên trong cung A Phòng, chẳng qua là đã bị Hạng Vũ trực tiếp dùng một mồi lửa đốt cháy.
Chúng tôi trò chuyện qua lại một lúc, thì Tĩnh Sinh đột nhiên cảm thấy có điều gì không ổn: "701 đến đây là để trộm mộ?"
Tôi kinh ngạc nhìn sang anh ta, chẳng lẽ anh ta không biết bộ trưởng Hầu đang làm công việc gì sao?
Quả nhiên, giây tiếp theo Hầu Chanh Chanh đã hỏi ra miệng. Nhưng vừa nghe được tên của bộ trưởng Hầu, sắc mặt của Tĩnh Sinh đã lập tức tối sầm, anh ta hừ nhẹ một tiếng nói việc anh ta không biết thân phận của người này không phải là rất bình thường sao, hơn nữa, người này vốn dĩ không đáng để anh ta biết thân phận.
Chúng tôi không còn hỏi nữa, mặc dù lão Yên đã kêu anh ta buông bỏ quá khứ, nhưng việc buông bỏ quá khứ không phải là điều dễ dàng, nên thà rằng đừng xát muối vào vết thương của anh ta có lẽ sẽ tốt hơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận