Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 814: - Ngọc Cửu Long

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:05:01
"Cô Tứ... người này dù sao cũng là thành viên của 303, cứ như vậy mà giết cũng không tốt lắm?" Giáo sư Hứa khuyên nhủ.
Sức lực của cô Tứ vẫn đang tăng lên, khiến tôi không có một chút nghi ngờ nào về việc một giây sau cô ấy có thể bẻ gãy cổ của Quỷ Vô Ảnh.
Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô ấy, một mặt là hy vọng cô ấy mau tranh thủ thời gian bóp chết Quỷ Vô Ảnh, nhưng mặt khác cũng hiểu được việc bóp chết Quỷ Vô Ảnh không phải là cách tốt nhất, e rằng đến lúc đó Lưu Hàn Thu sẽ lợi dụng việc này tới vu hãm 701.
Mắt thấy cô Tứ không có ý định buông tay, ngay cả lão Yên cũng trở nên sốt ruột, nói là cho dù có muốn nó chết thì cũng phải tìm hiểu được mục đích và vị trí của đám người Lưu Hàn Thu trước, nếu không, chơi chết một cái mạng một cách vô ích thật đúng là không có lời.
"Không cần, chẳng qua chỉ là mấy con rệp không có tiền đồ. Sau khi trở về Yến Kinh, nếu Lưu Hàn Thu còn dám nói bậy, cho dù là ông ta thì tôi cũng giết." Trên mặt cô Tứ tỏa ra khí lạnh, ngay cả lão Yên cũng không dám khuyên nhủ.
Sắc mặt của Quỷ Vô Ảnh đã nghẹn đến mức đen lại, hai tay vung vẩy lung tung như muốn cầu xin cô Tứ tha mạng cho nó.
Bịch!
Ngay khi tôi nghĩ rằng Quỷ Vô Ảnh sắp bị bóp cổ đến chết, cô Tứ đã buông tay ra mà không hề báo trước, sau đó xách tôi đang đứng ở vị trí gần cô ấy nhất lên rồi trực tiếp lui về sau.
Ngay lúc này, tôi liền nghe thấy một tiếng "ầm", Quỷ Vô Ảnh nháy mắt nổ tung thành vô số mảnh, nhưng do đám người lão Yên rút lui chậm hơn một chút nên đều bị làn sóng nổ tung này ảnh hưởng, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vết thương nhẹ.
Nghiêm trọng nhất chính là Nha Tử, ở trên cánh tay phải của anh ta đã bị gọt đi một miếng thịt, khiến anh ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
"Chuyện... Chuyện gì vậy?"
Sau khi lấy lại được tinh thần thì tôi ấp úng hỏi, nếu như vừa rồi không có cô Tứ thuận tay kéo tôi lui lại thì e rằng tôi đã đi theo tên Quỷ Vô Ảnh này xuống địa phủ rồi.
Nhưng cô Tứ lại hừ lạnh một tiếng, nói là trên người của tên Quỷ Vô Ảnh này có bom, hơn nữa cô ấy cũng đã điều tra rõ ràng tên Lưu Hàn Thu đã từng cứu Quỷ Vô Ảnh một mạng, cho nên lần này nó đến đây là muốn trả lại cái mạng này, mục đích là muốn chôn vùi đám người chúng tôi ở trong mộ.
Vì vậy lúc này cô Tứ mới tùy ý cho đối phương chửi bậy để tiêu hao thời gian, cuối cùng mới đột nhiên phát lực, dù sao Quỷ Vô Ảnh cũng không phải tử sĩ, cộng với việc mạng của mình sắp không còn nên nó mới không thể nhịn được đến lúc cùng chúng tôi tiến vào mộ, nó tưởng rằng nếu cho nổ bom trước thì có thể giết được người nào hay người đó, nhưng có lẽ nó cũng không nghĩ tới việc hiệu quả của bom nổ ở phía trên sẽ hoàn toàn khác với việc bom nổ ở trong mộ.
Tôi nghe mà toàn thân rét run, không nói tới chuyện uy lực của quả bom này lớn bao nhiêu nhưng chắc chắn không hề nhỏ, cho dù lúc chúng tôi ở trong mộ có trốn thoát thì lăng mộ cũng tránh không thoát, đến lúc đó một khi lăng mộ sụp đổ thì tất cả chúng tôi đều bị chôn sống ở bên trong.
Cô Tứ còn nói may mà chúng tôi không vội đi xuống mộ mà là đợi đến lúc cô ấy quay về, nếu không giờ phút này cũng đã bị chôn vùi rồi.
"Lưu Hàn Thu chờ không nổi nữa rồi..." Lão Yên thở dài, nói rằng dù sao trước đây tên trọc họ Lưu kia vẫn còn có chút kiêng kị, nhưng mấy lần ông ta ra tay đều đã lộ ra sát ý, thậm chí còn không tiếc dùng thuộc hạ của mình để đổi lấy mạng sống của chúng tôi, xem ra bên phía Yến Kinh đã xảy ra chuyện lớn nên mới buộc ông ta không thể không làm vậy.
Giáo sư Hứa cười ha ha nói: "Chỉ là ông ta đã già rồi, kéo thêm vài năm nữa thì sẽ phải nghỉ hưu. Cho dù lão Yên không làm lĩnh đội của 701 nữa thì cũng không đến lượt ông ta. Tuổi trẻ tài giỏi giống như Trường An đây còn rất nhiều, cấp trên cũng không phải là kẻ ngốc."
Lão Yên cười lạnh hai tiếng và bỏ qua việc này, sau đó hỏi cô Tứ đã tìm ra tung tích của đám người Lưu Hàn Thu chưa.
"Vẫn chưa." Không ngờ cô Tứ lại lắc đầu, sau đó trầm mặt nhìn về phía đất máu có hình đầu người kia.
Lão Yên nhìn thấy cô ấy quan sát như vậy thì vội vàng giải thích việc chúng tôi đã phát hiện ra đất máu này như thế nào, chỉ là vừa nói đến đây thì cô Tứ lại đột nhiên giơ tay lên ngắt lời ông ấy: "Ông nói cái gì? Hai cái hố mà các người vừa đào đều vừa lúc ở ngay chỗ con mắt sao?"
"Đúng vậy." Lão Yên gật nhẹ đầu, rít một hơi thuốc rồi nói rằng đây cũng là nguyên nhân không ai dám xuống mộ, hai cái lỗ kia còn đang ào ạt chảy máu ra ngoài, thật sự là quá tà ma.
Cô Tứ nghe xong liền không nói hai lời đã trực tiếp nhảy xuống hố, ngay lúc tôi đang định đi theo thì bị lão Yên ngăn lại, sau đó ông ấy trừng mắt nhìn tôi rồi nói: "Cậu đang muốn thể hiện cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu muốn một hồi nữa cô Tứ phải chăm sóc cho cậu sao?"
Vừa rồi cũng là do tình thế cấp bách, lúc nhìn thấy cô Tứ đột nhiên nhảy xuống như vậy nên tôi mới sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng trong khoảng khắc lão Yên giữ chặt lấy tôi thì tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, thế là tôi không nói thêm gì nữa, chỉ nơm nớp lo sợ nhìn cô Tứ đang chậm rãi tiếp cận đất máu kia.

Bình Luận

0 Thảo luận