Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, chắc là ông ấy cũng hiểu được ý của tôi.
Trên thực tế, cách tàn tàn nhẫn nhất Xích Mi có thể làm chính là giết sạch những người này, nếu không, chờ sau khi người dân ra được thì nhất định sẽ xảy một số chuyện ngoài ý muốn, tuy ngoài cửa đã bị lấp đất, nhưng Toản Địa Thử chỉ cần dùng mấy xẻng là có thể giải quyết được, việc những người kia có thể ra được ngoài cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nói cách khác, băng đảng của Xích Mi căn bản cũng không có ý giết chết dân làng.
Toản Địa Thử cười lạnh một tiếng, nói: "20 năm qua quả thực đã xoá bớt lệ khí của Xích Mi, nếu là 20 năm trước, toàn bộ ngôi làng này chỉ sợ không còn sót lại một người sống."
Lão Yên lại lắc đầu, nói: "Không phải là vì hắn mềm lòng, không nghe ông lão kia vừa nói hay sao? Chính thủ hạ của ông ta cũng đã kết hôn với người trong làng, mấy năm rồi đến con của chúng cũng đã lớn, Xích Mi có thể giết chết được đám trẻ đó sao?"
Ông ấy nói cũng đúng, người trong làng này về cơ bản đều có thân thích họ hàng với nhau, chỉ cần kết hôn và sinh con thì họ đều đã coi như gắn bó chặt chẽ, những tên thuộc hạ đó có thể bỏ vợ con đi theo Xích Mi để chiến đấu, nhưng không có nghĩa là chúng có thể nhìn vợ con mình bỏ mạng.
Nếu Xích Mi thực sự ý định giết hết dân làng để bịt miệng, sợ là ngay cả những cấp dưới trung thành nhất cũng sẽ thất vọng với ông ta.
"Có thả bọn họ ra không?" Tôi nhìn về phía lão Yên.
Lão Yên làm vài động tác hướng về phía chúng tôi, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng hành động rồi, nếu những người này là do đám Xích Mi giữ lại để đối phó với chúng tôi, chúng tôi cũng có thể phản ứng lại chỉ trong nháy mắt.
Những người bên trong dường như không thể chờ đợi được nữa, họ liên tục gõ cửa, nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần chúng tôi thả thì họ cũng có thể tự ra ngoài được.
Cô Thu ra hiệu cho chúng tôi, báo mọi thứ đã sẵn sàng, sau đó bảo những người bên trong cách xa cửa một chút, tiếp đó, cô ấy dùng một chân đá văng cửa ra.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy gian hầm này không nhỏ, bên trong toàn người là người, đếm sơ qua đoán chừng cũng phải hơn 50 người.
Một số đứa trẻ chỉ ngang đầu gối người lớn, chúng nhìn chúng tôi với vẻ tò mò.
Trên tay những người này không có bất cứ vũ khí gì, Côn Bố chỉ cần nhìn thoáng qua, liền nói bọn họ quả thực đã bị trúng thuốc mê.
Ông lão trước đó đã trả lời chúng tôi lảo đảo tiến lên trước, cô Thu đỡ lấy ông ta, tiện thể hỏi thăm tình hình sức khoẻ.
Ông ta xua tay: "Không ngờ được, 20 năm qua chúng tôi vẫn luôn có mắt như mù."
Nhìn dáng vẻ hối hận không thôi của ông lão, tôi có chút đau lòng, đây là chuyện có ai ngờ được chứ?
Đã trải qua 20 năm, cho dù là ai cũng không thể nghi ngờ được nữa.
Đời người có mấy lần 20 năm, nếu một người đã bỏ ra 20 năm để hòa nhập vào một nơi, căn bản không còn gì để thay đổi nữa.
Ông lão liên tục thở dài mấy hơi, nhìn những người còn lại trong hầm, bất đắc dĩ nói: "Nơi này còn có vợ và con cái của bọn họ, ông già này thực sự không hiểu được vì sao họ nỡ lòng bỏ lại được?"
Tôi cười nhạt, kỳ thật những người đó có cái gì mà không bỏ được, trong mắt bọn chúng, lần này cũng chỉ được xem như là một lần hành động mà thôi, trong quá khứ, khi chúng đi theo Xích Mi còn có thể liên tiếp cướp được mộ lớn, như vậy, lần này chúng cũng có thể cướp được.
Có lẽ bọn chúng vẫn nghĩ rằng lần này mình vẫn có thể trở về cuộc sống giàu sang phú quý đấy.
Quả nhiên, khi tôi vừa nói ra suy nghĩ của mình, ông lão liền tỏ vẻ, quả thực đám người kia cũng từng nói như vậy, chúng bảo họ cứ chờ đi, chờ bọn chúng trở về sẽ có thể dẫn mọi người rời khỏi làng, không cần phải ở lại cái nơi nghèo khổ này nữa.
Tôi lại nhìn thoáng qua lão Yên, xem ra Xích Mi đã tính làm xong vụ này liền rửa tay chậu vàng* rồi chăng?
(*)Rửa tay chậu vàng: chính thức rút lui vĩnh viễn khỏi giang hồ để sống cuộc sống thanh nhàn tự tại.
Lão Yên ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, sau đó ông ấy hàn huyên với ông lão kia vài câu, hỏi dân làng tiếp theo có ý định gì chưa?
Ý của lão Yên đã rất rõ ràng, nếu chúng tôi đã cải trang để giải cứu những người này, vậy nhất định phải moi ra kế hoạch của đám Xích Mi. Nếu dân làng không biết, vậy cũng có thể kẻ lại chi tiết những việc bang Xích Mi đã làm trong mấy ngày nay, từ đó chúng tôi có thể tìm ra được chút manh mối còn sót lại.
Ông lão nọ có chút do dự, tôi biết, những người kia dù sao cũng được coi là người thân của ông ta, trong lúc nhất thời, ông ta cũng không thể quay lưng lại với bọn chúng được.
Tuy nhiên, thời gian của chúng tôi có hạn, nếu còn tiếp tục lãng phí ở đây, sợ là sẽ đánh mất tung tích của đám Xích Mi!
"Ông ơi, nếu không không nói thì cứ để cháu nói." Đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên từ giữa đám đông, tôi ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cô gái mày rậm mắt to đi ra từ trong đám đông.
Nhìn vẻ bề ngoài của cô ấy hơi giống con lai, quả nhiên, khi cô ấy đứng trước mặt chúng tôi, liền nói: "Cha tôi đã đi theo lão già kia rồi, các người muốn hỏi gì, tôi đều có thể nói cho các người nghe."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận