Con rối gỗ này ước chừng cũng chỉ có hơn một mét, trên cánh tay gỗ của nó còn được trang bị thêm một trường đao dài nửa mét, trông cực kì linh hoạt.
"Là con rối chiến xa!" Giáo sư Hứa kinh ngạc.
Tên này đúng là rất phù hợp, tôi nhìn con rối chiến xa rồi cười nói: "Nó được dùng một lần à, tại sao lại bất động thế kia?"
Giáo sư Hứa lắc đầu nói không biết, có thể là bởi vì thời gian dài, con rối này đã mất đi tác dụng, vừa rồi nó chém xuống một đao có thể là do tình cờ.
"Nếu không có uy hiếp, liền tiếp tục đi thôi." Lão Yên có chút gấp gáp: "Chúng ta tiến vào đây chắc cũng gần một ngày rồi, không biết Cố ThuậnChương có thể chống đỡ được không."
Chúng tôi bị truy đuổi suốt dọc đường đi, không thể quan tâm đến tình hình bên ngoài được.
Nghe lão Yên nói vậy tôi mới nhớ ra, lần này đang có rất nhiều thế lực nhìn chằm chằm vào chúng tôi, với tình hình hiện tại của Cố ThuậnChương đúng là không chắc chắn có thể ổn định được, không nói đến những thế lực kia, chỉ nói riêng tình hình của đội khảo cổ bọn họ thì ông ấy cũng không chắc có thể làm được.
Nha Tử nghe vậy liền xoay người rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn con rối chiến xa một cái.
Tôi thấy anh ta như vậy thì không khỏi thở dài, nhớ lúc trước anh ta nhìn thấy tượng đồng thau hình người thì hận không thể kéo một cái mang về Yến Kinh, bây giờ lại có thể nhắm mắt làm ngơ với con rối này...
Giáo sư Hứa đương nhiên cũng thấy được sự thay đổi của Nha Tử, vội vàng chụp một tấm ảnh về con rối chiến xa liền đuổi theo anh ta, xem ra ông ấy vẫn còn muốn Nha Tử khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Chúng tôi đi theo phía sau hai thầy trò bọn họ, vẻ mặt có chút buồn bã.
Bùm, bùm, bùm!
Đúng lúc này từ sâu trong lối đi truyền đến một âm thanh kỳ quái, lập tức trong ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của chúng tôi, một loạt con rối chiến xa đứng chắn ở trước mặt chúng tôi, mỗi một con rối chiến xa này đều giống hệt con rối chiến xa trước đó đã chém về phía giáo sư Hứa.
"Tổng cộng mười lăm tên, trừ giáo sư Hứa ra, mỗi người chúng ta phải đối phó với ba tên." Tôi nhanh chóng đếm.
Đội trưởng Bạch không đồng tình: "Không, là mười sáu!"
Nghe được lời của bà ấy, tôi lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con rối chiến xa lúc trước chém về phía giáo sư Hứa đang im hơi lặng tiếng đi theo, lập tức khiến tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì sau khi tiếp tục bước đi thì tôi là người đi cuối cùng, nếu nó trực tiếp chém một đao về phía tôi, có phải hiện tại tôi đã bỏ mạng rồi không?
"Làm sao có thể chứ?" Tôi lẩm bẩm nói.
Bên dưới con rối gỗ này là một chiến xa được làm bằng gỗ với bốn bánh xe, làm sao nó có thể di chuyển mà không phát ra âm thanh được chứ?
"Trí tuệ của người xưa, chúng ta không có cách nào tưởng tượng được đâu..." Lão Yên cũng cảm khái nói.
Chỉ có Thương Thần đã khôi phục lại tính tình nóng nảy của anh ta, hét lên: "Mấy người có thể nói rõ tình hình trước mắt được không, giây tiếp theo con mẹ nó sẽ bị loạn đao chém chết. Còn ở đây cảm khái tới cảm khái lui nữa!"
Lão Yên bất đắc dĩ nói: "Cậu không cảm khái, một giây sau không phải cũng sẽ bị loạn đao chém chết đó sao?"
"Đều câm miệng" Đội trưởng Bạch thật sự là không thể nhịn được nữa, hai người này tụ cùng một chỗ thật sự làm cho người ta phải đau đầu mà.
Tôi không rõ vì sao lão Yên lại thích so đo với Thương Thần tới vậy, nhưng với mấy lời đùa giỡn của bọn họ lại khiến cho con rối chiến xa này cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
"Bọn nó đang làm gì?" Thương Thần không kiên nhẫn hỏi một câu, bởi vì anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công, nhưng những con rối này lại chậm chạp, không có động tĩnh gì cả.
Nha Tử người vẫn luôn im lặng từ nãy giờ, mặt không chút thay đổi nói: "Triển lãm."
"Cái gì?" Thương Thần nhất thời không kịp phản ứng, ngược lại là tôi cảm thấy kinh ngạc nhìn về phía Nha Tử, anh ta còn có thể nói đùa, chứng tỏ còn chưa hoàn toàn biến thành người lạnh lùng vô cảm.
Những con rối này cũng không tấn công, chỉ xếp hàng đứng ở trước mặt chúng tôi, chẳng lẽ bọn nó thật sự chỉ muốn triển lãm cho chúng tôi xem thôi sao?
"Không! Là không cho chúng ta đi qua." Đội trưởng Bạch cười lạnh một tiếng.
Lão Yên lập tức sáng mắt lên: "Nói như vậy, phía sau lối đi này thật sự có thứ gì đó."
Đội trưởng Bạch lại hừ lạnh một tiếng, nói cũng muốn không có trở ngại mới được, con rối chiến xa là cơ quan đỉnh cao trong lịch sử thời Xuân Thu Chiến Quốc, sức chiến đấu của nó tương đối mạnh mẽ, nếu như chúng tôi xông vào, ít nhất phải bỏ lại một lớp da.
"Vậy thì bỏ lại thôi." Nha Tử thình lình thốt ra một câu, bút đao kim cương đã trượt khỏi tay áo rơi xuống lòng bàn tay của anh ta.
Giáo sư Hứa kéo anh ta qua: "Con đừng cậy mạnh nữa, con vừa mới tỉnh lại đó."
Lão Yên cũng trừng mắt nhìn Nha Tử một cái, thấy anh ta còn muốn kiên trì liền quát: "Cậu hy vọng lại xuất hiện thêm một Dược Quán Tử khác à?"
Lời này vừa ra, Nha Tử lập tức không nhúc nhích, sau đó thu lại bút đao kim cương, người cũng lui về phía sau một bước.
Sau khi trấn an Nha Tử xong, lão Yên bắt đầu ra lệnh: "Trường An, cậu có thân thủ tốt, liền đi lên phía trước mở đường cho chúng tôi! Thương Thần, sau khi cậu ta mở ra được một khe hở, cậu liền tiến lên, cố gắng tạo thành một vòng vây, thầy, thầy trợ giúp Thương Thần, về phần lão Hứa, con rối gỗ phía sau liền giao cho ông, không có vấn đề gì chứ?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận