Nam thi này đứng thẳng tắp ở nơi đó, trên tay bưng một chiếc đĩa, tôi quét mắt nhìn những thi thể khác thì có khoảng bốn năm người nữa đang bưng đĩa giống như nam thi này, mỗi người đều cao ngang nam thi và có cả nam lẫn nữ.
Mà điều này cũng khiến tim tôi càng chùng xuống, chân như bị nhét đầy chì dù có làm thế nào cũng không thể cử động được.
Cầm Kiếm đẩy tôi một cái, tôi nhìn về phía gã, chỉ thấy gã hất cằm với tôi nhưng vẻ giễu cợt trên gương mặt đã biến mất, khiến tôi nhất thời xem không hiểu ý của gã rốt cuộc là gì?
Tôi hít một hơi thật sâu và đè nén mọi suy nghĩ đang lộn xộn trong đầu mình xuống, rồi lại nhấc chân đi đến trước mặt nam thi.
Tầm mắt của tôi dán chặt vào chiếc đĩa, phía trên lẽ ra phải được phủ lên một tấm lụa đỏ, nhưng theo năm tháng thì nó đã biến thành một khối đen xì, chỉ có các góc vẫn còn vương lên một chút màu đỏ để hiện rõ khung cảnh của quá khứ.
"Trong này... là gì?" Mặc dù bản thân đã làm tốt tâm lý chuẩn bị nhưng tôi vẫn hỏi ra miệng.
Cầm Kiếm ở phía sau tôi lại lộ ra vẻ sâu kín mà mở miệng nói: "Phái Mô Kim coi trọng việc tự tay chạm vào, chẳng lẽ cậu là người mới?"
Nhưng tôi không rảnh để rối rắm việc gã có phải là đã biết tôi còn có một tầng thân phận khác là Hắc Linh Tinh Quan hay không, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa của nam thi kia, cảm thấy có lẽ đồ vật ở bên trong đó là thứ tôi không thể tiếp nhận nổi.
Sau khi tôi đứng trước mặt bộ nam thi này khoảng năm phút, cũng có thể là mười phút đồng hồ, nói tóm lại là bản thân đã đứng ở nơi đó rất lâu, tôi mới từ từ giơ tay lên và nhấc tấm vải trên đó lên.
Chiếc đĩa không lớn, bên trong bày ba món đồ là một ly rượu, một cuốn sổ và một miếng gỗ.
Phản ứng đầu tiên của tôi là cầm cuốn sổ lên, nhưng sau khi nhẹ nhàng lật ra trang đầu tiên thì lập tức choáng váng cả người!
Bởi vì gần giống như những gì tôi tưởng tượng, trong này ghi lại lai lịch của hàng trăm cỗ thi thể trong hang động này, ngay cả việc bọn họ đã chết như thế nào cũng được ghi chép lại, khiến tôi nhìn mà thấy ghê người.
Tôi nhanh chóng lật hết toàn bộ cuốn sổ và phát hiện toàn bộ những gì được ghi trong đó chỉ có hai mươi lăm bộ, có lẽ là do trong đĩa ở trên tay của mấy cỗ thi thể khác cũng có cuốn sổ giống như vậy, chỉ có điều nội dung được ghi lại là thứ khác mà thôi.
Sau khi lật xong cuốn sổ thì sắc mặt của tôi cũng trở nên có hơi trắng bệch, hai tay run rẩy đặt nó trở lại đĩa rồi lại nhìn chằm chằm vào ly rượu và miếng gỗ kia hồi lâu, sau đó mới chậm rãi quay đầu rồi quan sát Cầm Kiếm từ trên xuống dưới.
"Cậu nhìn gì vậy?" Cầm Kiếm cảm thấy lạ.
Tôi hỏi từng chữ: "Anh có quan hệ gì với những thi thể này?"
Gã à một tiếng, sau đó cười ha hả, nói là nhóc con cậu thật thú vị, gã sao có thể có quan hệ gì với những thi thể này chứ?
"Cầm Kiếm, một vị đạo nhân không cầu danh lợi, chỉ cần một đàn, một kiếm và một ly trà, hẳn là đang nói những người này đi?" Tôi không để ý tới lời của gã, chỉ lộ ra vẻ sâu kín mà nói.
Tiếng cười của gã đột nhiên dừng lại, ngay sau đó nụ cười đó càng thêm càn rỡ, nhưng gã không nói lời nào, mà chỉ dùng phất trần chỉa vào người tôi khiến nó đưa lên đưa xuống, đến cuối cùng lại cười ra nước mắt.
Tôi thương xót nhìn gã một cái rồi xoay người nhìn về phía những bộ thi thể này mà cảm thấy lạnh cả người ---- Mộ chính của mộ Trịnh Nhất Tẩu còn chưa tìm được thì bản thân đã đến được đây và nhìn thấy những thứ này, không biết liệu Trịnh Nhất Tẩu ở dưới suối vàng có cảm thấy đau lòng hay không?
Đau lòng về việc bản thân vất vả lắm mới khiến thủ hạ cải tà quy chánh, trong nháy mắt sau khi bà ấy đi rồi thì bọn họ lại trở về bộ mặt vốn có của mình.
"Cầm Kiếm, lúc đó anh bao nhiêu tuổi?" Tôi nhặt miếng gỗ ở trên cái đĩa kia lên rồi cào lên ly rượu.
Nhưng Cầm Kiếm lại đột nhiên hét lên một tiếng, sau khi tôi quay đầu thì phát hiện gã đang nhìn miếng gỗ trong tay tôi với vẻ đầy hoảng sợ.
Tôi thở dài một hơi rồi đặt đồ xuống, sau đó bước hai bước về phía gã rồi nói rằng cuộc sống trong mộ không mấy dễ chịu đúng không?
Thầy Bạch của tôi cũng giống như thế, sau năm năm bà ấy ròng rã ở trong một tòa mộ, thân thể của bà ấy ở trong mộ một năm đã già đi hẳn mười năm, hiện tại bà ấy đã đi rồi, mà bà ấy cũng bị người khác hãm hại, nhưng tôi không chỉ không thể báo thù cho bà ấy mà ngược lại lúc này còn để hung thủ duỗi ma trảo hướng về phía thầy của tôi và tôi.
Ha ha, Cầm Kiếm, gã cũng giống như thế, nhưng lại thảm hơn tôi, bởi vì ngay cả hung thủ cũng đều đã chết hết, mà gã hoàn toàn không có cách nào có thể báo thù, nhưng như vậy cũng không đúng, bởi vì lần này lên đảo còn có mấy người nữa, mà bọn họ còn là con cháu của nhà họ Trịnh, cho nên hẳn là gã rất muốn giết chết bọn họ đúng không?
Đôi mắt của Cầm Kiếm bị hận thù hun đến đỏ bừng, cũng không còn tiếp tục lạnh nhạt giống như trước đó nhìn thấy tôi, ngay cả khí chất xuất trần ở trên người cũng lập tức thay đổi, giống như một con ác quỷ bò ra từ Địa Ngục, không tìm được kẻ thù sẽ không cam tâm trở về Địa Ngục.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận