Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 1077: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:09:57
Mọi người đứng bên cạnh chờ, Côn Bố lúc này lại chỉ dán mắt về phía tôi.
Tôi bị anh ta nhìn chằm chằm khiến cả người mất hết tự nhiên, hỏi anh ta có chuyện gì thì anh ta mới trỏ vào tôi nói: "Hình như cậu đã trúng độc?"
"Chuyện gì vậy, Trường An, không phải cậu nói cậu khoẻ rồi mà?" Lão Yên vốn dĩ đang chăm chú quan sát tình hình dưới dòng suối, vừa nghe nói thì lập tức quay đầu chất vấn tôi.
Tôi nhún vai nói bản thân cũng không biết, nói thêm ông ấy nhìn tôi như vậy giống như không được khoẻ sao?
Lão Yên nghi ngờ nhìn tôi, thật ra lòng tôi đã không ngừng náo động. Bên kia, Hầu Chanh Chanh vậy mà vẫn ổn, vẫn đang cầm bản đồ nghiên cứu đường đi.
Một lúc sau ông ấy mới dời mắt nhìn về phía Côn Bố nói: "Cậu xem thử cho cậu ấy đi."
Côn Bố ừ một tiếng, vẫy vẫy tay tỏ ý bảo tôi qua chỗ của anh ta. Thật ra tôi không muốn đi, vì tôi không biết Côn Bố có nhìn ra được thứ đồ mà Hầu Chanh Chanh đưa cho mình hay không.
Nếu lỡ nhìn ra, nói không chừng lão Yên sẽ chém tôi ra làm tám khúc sau đó ném vào suối mất.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn lừa lão Yên, chỉ muốn để chuyện này cứ thế trôi qua thôi.
Tôi theo bản năng nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, nhưng không thấy cô ấy có phản ứng gì càng khiến lòng tôi ngổn ngang, cắn răng đi tới bên cạnh Côn Bố.
Anh ta dùng hai đầu ngón tay đặt lên trên cổ tay của tôi, gương mặt vẫn cứ giữ biểu hiện như cũ, vì thế dù tôi có muốn suy đoán tình hình từ thái độ của anh ta cũng khó mà làm được.
Lão Yên cũng đứng bên cạnh, gương mặt biểu lộ sự nóng nảy, nhưng ông ấy vẫn không mở miệng, chắc là sợ ảnh hưởng tới Côn Bố.
Khoảng năm phút sau, Côn Bố mới rút tay về, nhìn tôi bằng một thái độ hết sức kỳ quái khiến tôi càng thêm bất an.
"Cậu chắc chắn là trên người còn sức chứ?" Lúc lâu sau anh ta mới dò xét hỏi.
Tôi bỗng nhiên thở phào nhẹ nhỏm, anh ta hỏi như vậy tức là không nhìn ra được thứ thuốc mà tôi đã dùng.
Tôi gật đầu, nói đương nhiên rồi, nếu không sao tôi có thể cử động được.
Chân mày Côn Bố nhíu chặt lại, nói trong cơ thể tôi quả thật là có độc, nhưng một chút khác thường mà anh ta hiện tại không có cách nào giải thích rõ, hoặc có khi là hai loại độc trong cùng một cơ thể dẫn đến sự cân bằng giữa chúng.
Tôi nghe xong lòng cũng hồi hộp, chẳng lẽ là do thứ thuốc kia.
"Là Diêm Vương gia." Lão Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ấy không lo lắng tới độc tố, có Côn Bố ở đây chỉ cần không phải loại độc đã tuyệt chủng thì phần lớn đều có thể nghiên cứu ra được. Nhưng nếu ngay đến cả Côn Bố cũng không nhìn ra được thì chỉ sợ đây không phải là chuyện đơn giản.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lập tức lo lắng đề phòng: "Gã đã bỏ đồ gì vào trong cơ thể tôi sao?"
Bộ dạng khi nãy của lão Yên tôi vẫn chưa quên, nếu Diêm Vương gia không bỏ thứ gì đó vào thì ông ấy cũng sẽ không có thái độ như thế.
Lão Yên nghe được lời này thì trợn mắt nhìn tôi, chỉ là không lên tiếng. Côn Bố vỗ vai tôi nhưng cũng không muốn trả lời, tôi ngồi xuống đất, mắt nhìn chăm chăm vào dòng suối nhưng trong lòng lại vô cùng tủi thân.
Người đó là cô Tứ đó, tôi sao có thể nghi ngờ cô ấy được đây?
Trong mắt tôi, không có ai có bản lĩnh bắt chước được cô Tứ, đồng thời có thể giúp tôi lấy ra ngọc Huyền Thiên, nhưng tôi quên mất còn có Diêm Vương gia...
Đó là kẻ có thể đánh với cô Tứ một trận, hơn nữa, gã còn có chút tình cảm không rõ ràng với cô Tứ.
Tôi không biết nên nói như thế nào, tóm lại cô Tứ sẽ không dùng hết sức ra tay với gã. Tôi đã từng chứng kiến cảnh tượng cô Tứ dùng tay vặn bay đầu con cương thi ngàn năm tuổi, cũng đã từng thấy cô ấy nhẹ nhàng đưa tiễn đối thủ, nhưng với Diêm Vương gia dù nhìn cô ấy có hận gã đến thế nào thì cuối cùng vẫn giơ cao đánh khẽ.
"Lão Yên, cô Tứ rốt cuộc có quan hệ gì với Diêm Vương gia vậy?" Tôi cau mày, dòng suối đã không còn gợn sóng nữa, Toản Địa Thử có lẽ đã tìm được đường.
Tôi bình tĩnh nhìn mặt suối, đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Tôi còn nhớ cô Tứ vừa nhìn thấy Diêm Vương gia thì sẽ nhắc tới "quay về", "nơi đó", giống như chỉ có hai người bọn họ là người ở nơi đó.
Lúc nào nghe thấy tôi cũng đều cảm thấy có chút ghen tị.
Lão Yên nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi tôi hỏi chuyện này để làm gì?
Tôi lúng túng cười: "Chẳng phải cái mạng nhỏ này của tôi luôn ở trong tay người khác sao, nhưng đến lai lịch của đối phương như thế nào tôi cũng chẳng biết?"
Lão Yên lúc này mới thở dài nói: "Trước kia tôi đã nói qua với cậu rồi, rốt cuộc Diêm Vương gia có thân phận gì, lai lịch ra sao suy cho cùng cũng chỉ có cô Tứ biết."
"Nhưng mà..." Ngay lúc tôi mơ hồ có chút thất vọng, lão Yên lại nói tiếp: "Nhưng mà theo suy đoán của tôi, hai người bọn họ đến từ cùng một nơi, bởi qua nhiều năm tôi gặp lại Diêm Vương gia lần thứ hai dường như gã không già đi chút nào."
Tôi cười khổ, lần đó ở núi Cửu Hoa, chỉ cần nhìn qua cũng biết gã và cô Tứ có quan hệ không bình thường, nhưng quan hệ giữa họ dù là bạn hay thù thì cũng đều không giống.
Thế nhưng ngay cả lão Yên cũng không biết quan hệ của họ thì...

Bình Luận

0 Thảo luận