Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 716: - Ngọc Cửu Long

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:01:54
Chủ tiệm cầm một chiếc hộp gỗ trông chẳng khác gì người bán đồ ăn ở chợ, hăng hái thét to.
"Để tôi xem thêm nữa." Tôi nhẹ giọng nói, trong mắt chủ tiệm lộ vẻ thất vọng khó có thể che giấu, tuy nhiên lại rất nhanh lấy lại tinh thần hỏi tôi còn muốn thứ gì khác hay không.
Tôi thấy chủ tiệm đang dây dưa liền cau mày nói còn cần vàng.
Ông ta sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà vỗ đùi nói: "Sao cậu lại không nói sớm chứ, vàng thì ở đây tôi có rất nhiều."
Tôi hỏi ông ta có chắc là ông ta biết tôi muốn vàng gì không?
"Ha ha, không phải chỉ là cái thứ đồ trong bụng đó sao, cậu muốn bao nhiêu?" Chủ tiệm xoa tay, thăm dò hỏi.
Thật đúng là vô tình cắm liễu liễu lên xanh, tôi mở miệng hỏi: "Vậy ông có hàng lâu năm không?"
Chủ tiệm hai mắt phát sáng, vỗ trán nói: "Vẫn là cậu biết hàng, thứ lâu nhất mà tôi có cũng đã năm năm rồi."
Tôi không biết nên nói gì, chỉ bảo ông ấy lấy số lượng lão Yên muốn, trải qua nhiều năm như vậy cũng không có mùi hôi thối, còn khô và vàng óng ánh giống như cát.
"Được rồi, bán thế nào?" Sau khi kiểm tra hàng, tôi hỏi.
Chủ tiệm nói ông ta có thể không lấy tiền, chỉ hy vọng tìm hiểu chút chuyện từ tôi.
Tôi cười khổ nói: "Lời đồn kia tôi cũng không biết thật giả ra sao, cũng chỉ là thử vận may thôi, có thể nói cho ông biết được tin tức gì đâu."
Ai ngờ chủ tiệm lại nói không phải việc này.
"Vậy ông nói thử xem." Tôi khoanh tay lại.
Ông ta chợt thu lại nụ cười như Phật Di Lặc, nghiêm túc hỏi một câu.
Những lời này vừa hỏi ra khỏi miệng, tôi lập tức biến sắc, đề phòng nhìn ông ta, trong lòng âm thầm phỏng đoán thân phận của ông ta.
Chủ tiệm cầm một chiếc hộp gỗ trông chẳng khác gì người bán đồ ăn ở chợ, hăng hái thét to.
"Để tôi xem thêm nữa." Tôi nhẹ giọng nói, trong mắt chủ tiệm lộ vẻ thất vọng khó có thể che giấu, tuy nhiên lại rất nhanh lấy lại tinh thần hỏi tôi còn muốn thứ gì khác hay không.
Tôi thấy chủ tiệm đang dây dưa liền cau mày nói còn cần vàng.
Ông ta sửng sốt một giây mới kịp phản ứng, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà vỗ đùi nói: "Sao cậu lại không nói sớm chứ, vàng thì ở đây tôi có rất nhiều."
Tôi hỏi ông ta có chắc là ông ta biết tôi muốn vàng gì không?
"Ha ha, không phải chỉ là cái thứ đồ trong bụng đó sao, cậu muốn bao nhiêu?" Chủ tiệm xoa tay, thăm dò hỏi.
Thật đúng là vô tình cắm liễu liễu lên xanh, tôi mở miệng hỏi: "Vậy ông có hàng lâu năm không?"
Chủ tiệm hai mắt phát sáng, vỗ trán nói: "Vẫn là cậu biết hàng, thứ lâu nhất mà tôi có cũng đã năm năm rồi."
Tôi không biết nên nói gì, chỉ bảo ông ấy lấy số lượng lão Yên muốn, trải qua nhiều năm như vậy cũng không có mùi hôi thối, còn khô và vàng óng ánh giống như cát.
"Được rồi, bán thế nào?" Sau khi kiểm tra hàng, tôi hỏi.
Chủ tiệm nói ông ta có thể không lấy tiền, chỉ hy vọng tìm hiểu chút chuyện từ tôi.
Tôi cười khổ nói: "Lời đồn kia tôi cũng không biết thật giả ra sao, cũng chỉ là thử vận may thôi, có thể nói cho ông biết được tin tức gì đâu."
Ai ngờ chủ tiệm lại nói không phải việc này.
"Vậy ông nói thử xem." Tôi khoanh tay lại.
Ông ta chợt thu lại nụ cười như Phật Di Lặc, nghiêm túc hỏi một câu.
Những lời này vừa hỏi ra khỏi miệng, tôi lập tức biến sắc, đề phòng nhìn ông ta, trong lòng âm thầm phỏng đoán thân phận của ông ta.
****
"Cậu biết Lưu Nhất Minh không?"
Đây chính là câu hỏi của ông ta.
Tay tôi lặng lẽ sờ lên con dao găm bên hông, liếc nhìn ông ta một cách sắc bén: "Ông hỏi việc này làm gì?"
Lưu Nhất Minh là tên của ông nội tôi, cha tôi đã nhắc tới vài lần, nhưng mỗi lần nhắc tới ông đều giữ bí mật, ngay cả sau khi tôi đã xác định thân phận người giữ mộ, ông cũng chỉ nhắc đến việc làm của ông nội tôi bằng vài ba lời, chỉ nói rằng tôi không nên bắt chước sự háo thắng của ông nội tôi.
Nơi này là Bắc Hải, cách quê tôi mười vạn tám ngàn dặm, làm sao một chủ cửa hàng vô danh ở một phố đồ cổ buồn tẻ này lại biết về ông nội tôi được?
Ông ta không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại mối quan hệ giữa tôi và Lưu Nhất Minh là gì.
"Tốt nhất là ông nên lấy tiền đi, tôi chỉ nghe nói đến tên ông ta thôi." Tôi bình tĩnh nói.
Người chủ cửa hàng khôi phục nụ cười giống như Phật Di Lặc, giọng điệu giống như một trưởng bối tốt bụng, ông ta nói rằng tôi không cần phải nói dối ông ta, lấy vẻ bề ngoài của tôi nói tôi và Lưu Nhất Minh không có quan hệ gì, ông ta chẳng tin.
Tôi cau mày không trả lời, ông ta liền nói tiếp: "Nếu hai người có quan hệ, vậy cậu không nên tới đây mua mấy thứ này mới đúng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tôi vốn định lừa gạt ông ta, nhưng vừa nghe lời này thì dường như trong chuyện này còn có ẩn tình, tôi không thể không chú ý, chỉ là tôi không tùy tiện hỏi ra bởi vì sợ trúng bẫy của ông ta.
"Lòng nghi ngờ của cậu cũng thật nặng. Được rồi cậu lấy đồ đi đi, cẩn thận một tên họ Lưu khác đấy, hai ngày trước tôi đã nhìn thấy người đó." Chủ tiệm phất tay.
Động tác của tôi đột nhiên cứng đờ, một người họ Lưu khác, chẳng lẽ là Lưu Hàn Thu?
Sao ông ta cũng tới Bắc Hải?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu, trong lúc nhất thời tôi không thể suy nghĩ rõ ràng, tuy nhiên trên mặt tôi cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ giống như trước đưa cho ông ta một trăm đồng coi như là giá tiền của vàng, sau khi cám ơn ông ta xong liền muốn đi ra ngoài.
"Chàng trai, không phải cậu muốn tiền Ngũ Đế sao?"
Tôi một chân bước ra khỏi cửa hàng, chân kia còn chưa kịp thu lại thì giọng nói của chủ tiệm đã vang lên ở phía sau.
Tôi quay đầu nhìn về phía ông ta, nói không phải ông không có à?
"Tôi không có, nhưng mà tôi biết nơi nào có, chỉ là tôi khuyên cậu tốt nhất không nên đi."" Chủ tiệm uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
Trong lòng tôi thầm mắng một tiếng, người này không phải là cố ý đấy chứ?
Nếu không muốn tôi đi, con mẹ nó ông còn kêu tôi lại làm gì.
Nhưng mà vẻ mặt tôi vẫn rất chân thành xin ông ta chỉ cho, ông ta bưng đủ cái giá, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nói rằng buổi tối hôm nay sẽ có một buổi đấu giá và tất cả đều là những món đồ không rõ nguồn gốc, theo nguồn tin của ông ta thì bên trong có thể có tiền Ngũ Đế.
"Tuy nhiên, nơi tổ chức buổi đấu giá này chính là nhà họ Lâm ở Bắc Hải, từ trước đến nay có đồ tốt gì bọn họ đều tự giữ lại, cho dù cậu có đi cũng vô ích thôi."
Tôi vô cùng cảm kích và nói lời cảm ơn ông ta, sau khi hỏi địa chỉ của buổi đấu giá thì đi ra khỏi phố đồ cổ, tìm một khách sạn nhỏ nghỉ ngơi.
Nghe ông ta nói thì nhà họ Lâm sợ là không dễ chọc.
Tôi rút một cái túi vải bọc dầu xác và vàng lại, nhét vào giữa ba lô, lại cầm súng đặt bên người, lúc này mới an tâm ngủ.

Bình Luận

0 Thảo luận