Suy nghĩ một lúc, ngay từ đầu khi lão Yên bảo tôi tiếp quản 701, tuy rằng ý tứ của ông ấy không rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được, tôi nhớ rõ lúc ấy mà đã kháng cự.
Thứ nhất, lúc đó tôi còn trẻ, kinh nghiệm còn ít; thứ hai, trước đây tôi chưa từng đảm đương bất kỳ trách nhiệm quan trọng nào, nên chỉ cảm thấy trong lòng nặng trĩu, muốn trốn chạy theo bản năng.
Tôi thần thật nói với Hầu Chanh Canh suy nghĩ của mình, chỉ nghe thấy cô ấy cười một tiếng, nói hiện tại cô ấy cũng như vậy, sở dĩ Hầu Chanh Chanh đi theo chúng tôi, thứ nhất là vì muốn kiếm chút chuyện cho bộ trưởng Hầu làm, thứ hai là vì cô ấy không muốn ở lại Yến Kinh, chỉ cần cô ấy không ở lại Yến Kinh thì bộ trưởng Hầu nhất định tự chống đỡ.
"Nếu nhiệm vụ lần này của chúng tôi kết thúc, cô sẽ đi đâu?" Tôi thấy cô ấy trông không có gì là giả bộ, liền có chút lo lắng mà hỏi.
Hầu Chanh Chanh lắc đầu nói không biết, chờ đến lúc đó sẽ nói sau, tóm lại là kiểu gì cô ấy cũng có chỗ để đi.
Tôi nhìn cô ấy, nói đùa: "Nếu không thì cô tới 701 rèn luyện đi, vừa hay dưới quyền tôi đang không có thủ hạ nào."
Cũng không phải là không có ai, chủ yếu là vì những cao thủ còn lại trong 701 đều dày dặn kinh nghiệm hơn tôi, tuy rằng Hầu Chanh Chanh sẽ không thể nào nghe theo mệnh lệnh của tôi, nhưng rốt cuộc thì chúng tôi cũng đi theo những hướng khác nhau, nên có lẽ chúng tôi vẫn có cảm giác như người mới!
****
Ánh mắt của Hầu Chanh Chanh sáng lên, nhưng ngay sau đó cô ấy lại gục đầu xuống: "Thôi, cha tôi sẽ không đồng ý đâu, năm đó ông ấy đi ra từ 701, nên nhất định biết được tình hình tại 701 như thế nào, sao ông ấy có thể chấp nhận cho tôi vào đó được chứ?"
Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, có gì mà không thể, có thể rèn luyện trong 701 rồi ngồi lên chức vị kia, ít nhất cô ấy sẽ không bị người ta chỉ trích về lý lịch và kinh nghiệm.
Đối với chuyện này, Hầu Chanh Chanh chẳng ôm chút hy vọng nào, chỉ suy sụp nói đến lúc đó mình sẽ suy nghĩ sau, dù sao có thể né tránh được lúc nào thì cứ né tránh, hiện giờ cô ấy cũng không vội.
"Đại tiểu thư, ngài như vậy..." Người áo đen kia lại lên tiếng.
Tôi phát hiện một vấn đề, hai người mặc áo đen còn lại căn bản chưa từng nói chuyện, phàm là chuyện cần lên tiếng thì đều là người kia nói. Tôi liếc mắt quan sát anh ta, thoạt trông người này rất bình thường và chẳng có gì nổi bật, kiểu người mà ném vào đám đông sẽ chẳng thể nào nhận ra được, kiểu người này không chỉ hợp là vệ sĩ, mà còn hợp làm sát thủ nữa.
Tôi liếc nhìn tay anh ta lần nữa, quả nhiên eo bàn tay của anh ta đều những vết chai, nhưng vùng còn lại thì da thịt lại rất non mịn, hẳn là do người này đã cầm súng quá lâu.
Xem ra bộ trưởng Hầu vì muốn bảo vệ Hầu Chanh Chanh mà đã tốn nhiều công sức.
Ít nhất thì nếu chiến đấu với người này, chưa chắc tôi có thể đánh thắng được anh ta.
Hầu Chanh Chanh vừa nghe thấy lời của anh ta, liền ra hiệu im lặng: "Anh đừng nói gì cả, khi ở Yến Kinh tôi đã bị cha nhắc nhở mãi, ra ngoài rồi mà vẫn còn bị anh nhắc, nếu anh thích nhắc nhở như vậy thì hãy quay về Yến Kinh đi."
Ban đầu người kia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng sau khi nghe Hầu Chanh Chanh nói như vậy, anh ta lập tức ngậm miệng lại, khiến tôi nhìn mà cảm thấy buồn cười.
Tôi bèn bảo Hầu Chanh Chanh đừng nghĩ nhiều, trước mắt cứ ngủ một giấc thật ngon, hiện giờ nhiệm vụ của chúng tôi chính là giải quyết xong chuyện của Xích Mi, sau đó mới nói tới chuyện tiếp theo.
Hầu Chanh Chanh ừ một tiếng, móc túi ngủ ra và trải xuống đất, sau đó cô ấy chui vào túi ngủ. Trước khi chợp mắt cô ấy còn quay sang liếc tôi một cái, ánh mắt kia có chút phức tạp.
Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, chỉ thấy cô ấy ấp úng một lúc lâu rồi mới hỏi: "Anh ta thế nào?"
Tôi ngay lập tức nhận ra rằng cô ấy đang hỏi về Nha Tử, không khỏi bật cười, bảo cô ấy cứ yên tâm, cho dù là ai gặp chuyện thì cũng nhất định không phải là anh ta.
Lúc này Hầu Chanh Chanh mới khẽ gật đầu, chui hẳn vào túi ngủ và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người mặc áo đen kia nhìn về phía tôi mới ánh mắt dò hỏi, hẳn là anh ta muốn hỏi tôi "anh ta" mà Hầu Chanh Chanh vừa nhắc tới là ai? Tuy nhiên anh ta không mở miệng hỏi tôi, mà tôi cũng lười giải thích, chuyện này mà để bộ trường Hầu biết cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, chẳng thà cứ gạt sang một bên thì tốt hơn.
Hầu Chanh Chanh hẳn là đã mệt mỏi, chẳng mấy chốc cô ấy đã chìm vào giấc ngủ, người áo đen kia ra hiệu cho tôi đi ngủ trước, còn anh ta và hai người áo đen còn lại sẽ thay phiên nhau gác đêm.
Tôi không từ chối lòng tốt của anh ta, tiếp sau đây sẽ là một trận chiến ác liệt, đòi hỏi phải có đủ thể lực để hoàn thành nên tôi phải nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi kiểm tra lại vết thương của Côn Bố, phát hiện ra những lời Hầu Chanh Chanh nói đã đúng, chỉ cần anh ta nghỉ ngơi cẩn thận hẳn sẽ không gặp phải vấn đề gì.
"Nếu có thể nghỉ ngơi thì cách anh cũng nên nghỉ ngơi một chút!" Tôi nhìn về phía mấy người kia, nhẹ nhàng gật đầu với họ.
Tôi không quan tâm thái độ của họ có thờ ơ hay không, nếu các vệ sĩ xung quanh Hầu Chanh Chanh mà có thái độ tốt với tôi thì mới là điều đáng nghi đấy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận