Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 1167: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:09:58
Không, thậm chí cũng không chỉ có một cái tầng hầm, bằng không thì "chúng tôi chỉ có thể nghe được tiếng của Hầu Chanh Chanh nhưng không thấy được cô ấy" một điểm này hoàn toàn không cách nào lý giải.
Tôi và Nha Tử kể lại một lượt điều mà tôi và Toản Địa Thử phát hiện cho Nha Tử, anh ta ngồi ở trên bậc thang im lặng suy nghĩ hồi lâu rồi mới từ từ lên tiếng: "Vậy ý các người muốn nói là, tôi đi từ trên đỉnh xuống dưới, cũng có thể sau khi đi lên đã không phải là đi vào cái đỉnh mới vừa rồi nữa?"
Chắc là không đâu nhỉ...
Tôi và Nha Tử liếc mắt nhìn nhau, cảm giác nếu là như thế thì cũng quá không thể tưởng tượng. Thế nên có thể khả năng nhiều hơn vẫn là một cái cầu thang nối liền với một cái đỉnh.
Sở dĩ tôi và Nha Tử không tìm được bọn họ còn là do chúng tôi liên tục chạy lung tung, có khả năng chúng tôi vừa mới chạy tới cầu thang, vừa quay người lại lần nữa đã gặp phải một cái khác.
Nha Tử suy nghĩ cả buổi rồi đưa ra một câu hỏi: "Có thể nào là khu tế đàn này biết chuyển động hay không, bằng không thì có giải thích thế nào cũng không thông, chỗ mà chúng ta đến mỗi một lần đều không quá giống nhau."
Lời anh ta nói ngược lại cũng không sai, nhưng khu tế đàn này làm sao mà biết chuyển động được chứ?
Tòa kiến trúc này nhìn vào vô cùng rắn chắc, nếu như chuyển động còn chẳng phải là giống như động đất đó sao?
****
"Các người nói thế tôi ngược lại nhớ đến một thứ." Toản Địa Thử lên tiếng.
Nhưng tôi hỏi ông ấy nhớ tới cái gì thì ông ấy lại không nói, ngược lại vẫy tay gọi tôi: "Các người đến xem thử trước đi, coi có thể đi được không?"
Tôi càng cảm thấy lạ hơn. Ông ấy đang ở ngay trước mặt chúng tôi, chúng tôi cũng có thể thấy người, sao mà không đi qua được chứ?
Nhưng Toản Địa Thử cứ khăng khăng bảo chúng tôi hãy thử một lần.
Chúng tôi đành phải nghe theo, tôi và Nha Tử một trước một sau đi tới chỗ ông ấy, Nha Tử đột nhiên xách cổ áo tôi lên ngăn bước chân tôi lại.
Tôi còn chưa kịp hỏi anh ta làm sao thì đã thấy anh ta nhìn chằm chằm Toản Địa Thử, gằn từng chữ một: "Tiền bối, thầy của tôi có ở cùng với ông không?"
"Đang ở đây, ở cùng với lão Yên trên kia, tôi đi xuống là để tìm Côn Bố." Toản Địa Thử không kiên nhẫn nổi nữa: "Nhóc con, cậu bị làm sao thế, mau tới đây."
Nha Tử to tiếng nói: "Xin lỗi, mới vừa rồi tôi còn tưởng rằng tiền bối bị người ta đánh tráo cơ đấy."
Toản Địa Thử trừng mắt lườm anh ta một cái, cũng không lên tiếng.
Chúng tôi lại lần nữa đi tới gần ông ấy, cuối cùng phát hiện ra một vấn đề.
Đại khái lúc chúng tôi ở cách nhau khoảng chừng một mét thì khoảng cách giữa chúng tôi đã không còn rút ngắn được nữa... Tôi và Nha Tử cất bước đi ra nhưng lại giống như bị thứ gì đó cắn nuốt.
Tôi không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào, chính là kiểu như anh rõ ràng đang đi đường nhưng vẫn cứ dậm chân tại chỗ, nếu như thật sự muốn nói thì hơi giống như lúc bị người ta rượt đuổi ở trong mơ.
Rõ ràng là đang chạy, nhưng lại cảm giác cả người không dùng sức được, cái loại cảm giác đã chạy rất lâu, vậy mà vừa quay đầu lại đã phát hiện vẫn còn ở tại chỗ đó.
Loại cảm giác này rất quái gở, tôi và Nha Tử còn đang liều mạng đi lên đằng trước thì Toản Địa Thử ở trên cầu thang đã đứng dậy. Vẻ mặt ông ấy vô cùng chăm chú, bảo chúng tôi đừng cử động.
"Tiền bối, sao vậy?" Tôi hơi hoảng. Chuyện này lại không nằm trong phạm vi mà tôi có thể tiếp nhận, nếu như chuyện mới vừa rồi còn có thể nói là thợ mộc khéo chế tạo cơ quan thì bây giờ phải giải thích thế nào đây?
Hai tay Toản Địa Thử đè xuống dưới một phát, bảo chúng tôi đừng hốt hoảng, cứ dựa theo lời ông ấy nói mà làm.
"Nhắm mắt lại!" Toản Địa Thử nhẹ giọng căn dặn: "Sau đó trước hết đừng nghĩ đến đi lên đằng trước."
Tôi chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó cảm giác tiếng động gì cũng không nghe được, thậm chí cũng không cảm giác được Nha Tử đang ở bên cạnh tôi.
"Trường An, cậu cảm giác tôi đang ở hướng nào?" Toản Địa Thử nhỏ giọng hỏi.
Tôi cẩn thận phân biệt một chút, ban đầu tôi cho rằng ông ấy đang ở đằng trước. Bởi vì lúc tôi nhắm mắt lại thì ông đang ở phía trước, nhưng bây giờ cũng không phải. Thật giống như ông ấy đang ở bên trái tôi, hơn nữa còn không cách xa lắm.
Thế là tôi nói ra cảm nhận của tôi cho ông ấy. Ông ấy cũng không nói gì, chỉ bảo tôi dằn suy nghĩ muốn đi đến gần ông ấy của mình lại.
"Thế Nha Tử thì sao?" Tôi hỏi một câu.
Toản Địa Thử bảo tôi tạm thời đừng quan tâm đến Nha Tử. Tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Tôi biết, lúc này có thể phá vỡ cơ quan hay không, động tác của mỗi cá nhân đều rất quan trọng, vậy nên tôi theo tiếng của ông ấy liên tục cất bước.
Ban đầu tôi còn có thể định hướng được rõ ràng, nhưng về sau lúc giọng nói của ông ấy vang lên tôi đã không thể phân biệt rõ ông ấy đang ở bên nào, chỉ là dựa vào cảm giác đi tới.
Toản Địa Thử cũng không có sửa tôi, tôi cũng không nói gì, chỉ đi theo ông ấy cùng nhau di tới.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi hơi mất kiên nhẫn hỏi: "Khi nào thì mới có thể đi tới đầu được?"

Bình Luận

0 Thảo luận