Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 692: - Ngọc Cửu Long

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:01:54
Sự chú ý của Nha Tử hoàn toàn không đặt ở đây, anh ta bĩu môi nói: "Xem tình hình này thì chắc bọn họ sẽ không đưa đồ ăn cho chúng ta đâu. Ây dà, chính mình động thủ thì cơm no áo ấm."
"Anh mà cũng biết nấu ăn á?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Quen nhau lâu vậy, tôi tưởng anh ta chỉ biết ăn thôi chứ.
Vẻ mặt Nha Tử kiêu ngạo: "Không, nhưng có người sẽ nấu."
Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa chuyển sang Côn Bố đang ngồi bên cạnh, điều này khiến lòng tôi càng cảm thấy không ổn hơn.
Anh chắc chắn muốn ăn đồ được nấu từ một người toàn thân đều là chất độc á?
Lão Yên nói: "Côn Bố, chỉ có đồ cậu nấu là còn có thể ăn được. Xem ra khoảng thời gian ở đây phải dựa vào cậu rồi."
Côn Bố lạnh mặt quét tới quét lui, sau khi bị anh ta liếc trúng thì tôi lập tức đứng dậy nói: "Tôi, tôi có biết một chút, có thể phụ bếp."
Chúa ơi, nếu để anh ta làm việc này một mình, tôi sợ anh ta sẽ hạ độc chết chúng tôi mất, cho dù không hạ độc thì chỉ với một thứ gì đó thôi cũng khiến chúng tôi chịu không nổi rồi.
Côn Bố hất cằm, tôi lập tức dung dăng dung dẻ đi theo.
Lúc nãy tôi phát hiện có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn dưới bệ đá, lúc đầu còn tưởng mấy thứ đó là của người nhà này, bây giờ xem ra là đặc biệt chuẩn bị cho chúng tôi.
Côn Bố mở mấy cái túi trong số đó ra, tất cả đều là hải sản. Có nhiều loại hải sản tôi không nhận biết được, chỉ biết được vài loại vỏ sò và một ít cá dùng để nấu canh.
"Cậu vo gạo đi." Côn Bố nhanh chóng lấy ra vài loại vỏ sò và cá rồi đi thẳng đến phòng bếp.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã hối thúc tôi, tôi vội múc một ít gạo rồi đi theo anh ta.
Chỉ thấy anh ta đẩy cửa sau ra, sau đó một khoảng sân không lớn không nhỏ hiện ra trước mắt.
Nói là sân nhưng thật ra chỉ dùng đồ vật tùy ý chặn lại, độ cao đó dù là đứa trẻ năm, sáu tuổi cũng có thể đi qua. Trong sân có hai cái lu lớn, Côn Bố đưa mấy cái chậu chứa nguyên liệu nấu ăn cho tôi, ý bảo tôi rửa sạch chúng.
Trong lúc rửa, tôi hỏi sao anh ta biết có nước ở đây.
"Kiến thức thông thường." Anh ta trả lời một cách không cảm xúc.
...
Nấu một bữa cơm thôi mà tôi lại không ngừng lo sợ, chỉ sợ Côn Bố sẽ tiện tay thả đám cổ trùng kia ra. Nhưng thực tế ngoài việc đeo bao tay và trưng khuôn mặt lạnh lùng ra thì tốc độ nấu ăn của anh ta rất nhanh.
Chưa đầy một tiếng, một bàn đầy những món ăn thơm ngon hấp dẫn đã được bưng ra. Tôi đã đói bụng lắm rồi, nghĩ phải ăn hết ba chén cơm lớn mới chưa đã thèm mà lau miệng được.
Rầm rầm rầm!
Tiếng gõ cửa đúng lúc này vang lên, thông qua kẽ hở của cửa, một thanh niên tầm hai mươi tuổi đang đứng đó, trên tay hình như đang cầm thứ gì.
Tôi ở gần cửa nhất nên đành đứng dậy mở cửa.
"Anh ..."
Sau khi mở cửa, tôi vừa định hỏi thì thanh niên kia đột nhiên dúi đồ đang cầm trong tay cho tôi, dùng ánh mắt khiến người sợ hãi nhìn tôi vài giây rồi bỏ chạy.
"Có chuyện gì vậy?" Lão Yên dò hỏi.
Tôi đóng cửa lại rồi sờ nắn thứ đồ trong túi. Ai ngờ được cái sờ này đã sờ ra được một thứ.
Tôi vội vàng quay lại bàn, xếp bát đĩa và đũa sang một bên rồi nhanh chóng mở túi vải ra.
Một bóng đen từ trong túi nhảy ra định tấn công người ngồi gần nhất là tôi, tôi cười lạnh, nghiêng người vươn tay nắm lấy phần bảy tấc của thứ này: "Thật đúng là coi trọng tôi nha, cũng không biết họ lấy được con rắn nước độc này từ đâu."
Đúng vậy, vừa rồi khi sờ vào cái túi tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, sờ một cái đã biết đó là rắn. May mắn khi tôi nhận túi tôi vẫn rất cẩn thận mà cầm chặt nó.
Chẳng trách vừa rồi người nọ lại nhìn tôi như vậy, chắc là nghĩ đến việc ngay khi vừa mở túi tôi liền bị con rắn này cắn chết chứ gì.
"Con mịa nó, chúng ta tìm họ tính sổ!" Nha Tử đen mặt nhìn chằm chằm vào con rắn độc trong tay tôi, giọng điệu tức giận.
Tôi vung vẩy con rắn nước vài cái, cười nói: "Tìm ai tính sổ?"
"Xem ra sự bài xích đối với người ngoài của thôn làng này không phải tin đồn không có căn cứ..." Lão Yên sờ cằm, cẩn thận cầm lấy con rắn trong tay tôi, nhìn từ trên xuống dưới: "Ngay cả quà gặp mặt cũng phong phú như vậy."
Nói xong thì đưa con rắn nước cho Côn Bố, nói cậu có thể chế biến được không?
Hai mắt Côn Bố sáng lên, anh ta duỗi tay bắt lấy con rắn, bóp chết nó rồi ném sang một bên: "Bình thường, còn không đủ độc."
Tôi không ngừng cười khổ: "Anh trai Côn Bố à, bị con này cắn một cái mà không cứu kịp là mất mạng như chơi đấy. Thế mà anh còn nói nó chưa đủ độc á?"
Côn Bố buông tay không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh ta lại như đang cho tôi biết đây là sự thật không thể chối cãi.
Lão Yên vỗ vỗ vai tôi, nói: "Côn Bố đã nhìn thấy rất nhiều động vật có độc, cậu ta thật sự coi thường mấy thứ này."
Tôi không nói nữa mà nhìn chằm chằm vào xác con rắn trong góc với ánh mắt thâm hiểm.
Không phải tôi chưa từng thấy những người có tính bài xích với người ngoài.
Lúc trước khi quân đội đóng quân ở Ba Âm Quách Lăng, xung quanh đều là người Tân Cương, lòng hiếu khách của họ là thật, nhưng cũng đặc biệt chú ý đến quyền riêng tư.

Bình Luận

0 Thảo luận