Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 709: - Ngọc Cửu Long

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:01:54
Bóng lưng của đội trưởng Bạch vẫn trầm mặc như cũ, lập tức đóng sầm cửa phòng lại.
Lão Yên rốt cuộc cũng kịp phản ứng, túm lấy cổ áo Nha Tử, lớn tiếng chất vấn: "Tên nhóc nhà cậu không muốn sống nữa sao?"
Ngay cả giáo sư Hứa cũng cho rằng Nha Tử đã đi quá xa.
Nhưng Nha Tử chỉ hất tay lão Yên ra, không nói một lời liền trở về phòng, cũng không quan tâm bùn đất đầy người.
Chúng tôi ở lại nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giáo sư Hứa lo lắng bảo tôi đi xem Nha Tử, tôi vừa vào cửa liền thấy Nha Tử đang rúc ở trong góc, cả người cuộn tròn.
"Nha Tử......"
"Đi ra ngoài!"
Tôi mới vừa mở miệng, cậu ta liền quát lên.
Tôi cố gắng muốn nói chuyện nhưng Nha Tử lại bày ra bộ dạng người lạ chớ gần, trên người truyền ra khí tức lạnh lẽo.
Tôi đành phải rời khỏi phòng, lắc đầu với mấy người giáo sư Hứa, trên mặt mọi người đều là vẻ hoang mang, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Lão Yên hút chừng nửa bao thuốc cũng không nghĩ ra manh mối, đành phải phiền não bảo chúng tôi nghỉ ngơi trước.
Tôi nằm trên giường, nhiều lần muốn hỏi lão Yên có biết chút gì không, hoặc là ông ấy có thể đi hỏi đội trưởng Bạch không, nhưng những lời này cuối cùng tôi cũng không thể mở miệng.
Căn phòng ngập khói, không ai nói chuyện, cũng không ai rời đi.
"Thế nào, lời tôi nói không có tác dụng?" Lão Yên ngẩng đầu, khuôn mặt bị khói thuốc bao phủ, có chút mơ hồ không rõ.
Tôi nhìn thoáng qua giáo sư Hứa, ông ấy khẽ thở dài rồi trở về phòng, nhưng rất nhanh cũng bị tiếng gầm nhẹ của Nha Tử rống lên.
Phòng của Nha Tử không vào được nên lão Yên đành phải sắp xếp cho giáo sư Hứa và lão Hạ dùng phòng của tôi và ông ấy, những người còn lại thì ở nhà chính đợi, nhìn nhau nhưng cũng không biết nói cái gì, đành phải tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Thực sự ngày hôm nay đã làm tôi quá sốc và sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ gì được nữa, nằm lên giường ngủ thiếp đi, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên một vài thứ có vẻ đúng mà cũng không đúng khiến đầu tôi đau nhức.
Đến khi thuốc phát tác, cả người đau đến mức không tài nào ngủ được, tôi cáu kỉnh ngẩng đầu lên, đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này lão Yên đang ngồi đối diện tôi, mặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm tôi!
Tôi lập tức tỉnh táo, nuốt một ngụm nước miếng hỏi ông ấy làm sao vậy? Nhưng ông ấy đã thu lại biểu cảm rồi không nói lời nào mà đi tới phòng của Nha Tử.
Giọng hét thất thanh của Nha Tử vang lên, giọng lão Yên cố ý đè thấp cũng theo đó truyền đến khiến tôi cau mày.
"Cậu cảm thấy cậu ta đang đề phòng ai?" Côn Bố làm nền cả một ngày chợt mở miệng, cũng hạ giọng.
Tôi không chút do dự nói rằng ngoài đề phòng người làng chài thì còn có thể đề phòng ai?
Côn Bố nghe vậy không có biểu cảm gì, tựa lưng vào ghế như một vị sư đang ngồi thiền, vẻ mặt nghiêm túc.
"Anh...... có phải anh biết được gì đó không?" Tôi thử thăm dò hỏi.
Côn Bố liếc tôi một cái, sau đó lắc đầu không lên tiếng, tim tôi lập tức nhảy thót lên, nhưng cũng không muốn nói gì nữa, chỉ yên lặng ghé vào trên bàn.
Vừa rồi bị lão Yên dọa nên nhất thời không còn cảm thấy đau nữa, lúc này tất cả đau đớn giống như bị phóng đại.
Nhưng thuốc giải phải dùng tiết kiệm.
Haizz...... Chẳng biết trong lòng bọn họ đang suy tính điều gì.
****8:
Thời gian dường như chậm lại, mỗi phút trôi qua như dài cả một giờ, tuy rằng thân thể tôi không nhúc nhích nhưng trong lòng lại giống như bị mèo cào, nóng như lửa đốt.
Giọng của lão Yên và Nha Tử không biết đã ngừng lại từ lúc nào, căn phòng kia trở nên im ắng như không có người.
Tôi muốn đi xem tình hình mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Thật sự mà nói thì tôi có hơi lo lắng. Sự khác thường của Nha Tử hôm nay khiến tôi không thể bớt suy nghĩ được.
Một đêm này tôi cũng không biết đã trôi qua thế nào, đến khi bình minh ló dạng, tôi chỉ cảm giác đầu nặng như đá , chỉ cần đụng một chút là có thể rơi xuống ngay.
Kẽo kẹt.....
Tiếng cửa phòng bị đẩy ra, tôi đột ngột đứng lên nên suýt nữa đã ngã nhào, cũng may tôi kịp thời đỡ lấy cái bàn bên cạnh, sau đó lo lắng nhìn về phía lão Yên.
Qua một đêm, ông ấy trông như đã già đi mấy tuổi, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi, xem ra cũng là một đêm không ngủ.
"Trường An, cậu..." Lão Yên muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau liền yếu ớt phất tay: "Quên đi, tuỳ cậu ta đi thôi!"
Nói xong ông ấy liền đóng cửa phòng lại, sau đó tôi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn, cứ như vậy nặng nề ngủ thiếp đi.
Tôi cau mày miễn cưỡng lấy lại tinh thần, khi bước tới trước cửa phòng, tay còn chưa vươn ra thì giọng nói khàn khàn của lão Yên liền vang lên ở sau lưng: "Cậu đi ra ngoài một chuyến, nhìn xem trong thôn có phát sinh chuyện gì không."
"Hả?" Tôi quay đầu nhìn lão Yên, phát hiện ông ấy chẳng hề mở mắt, vẻ mặt lại rất âm trầm.
Tôi thu lại ánh mắt tìm tòi, vội vã chạy đến sân sau múc một gáo nước lạnh rửa mặt, rồi sau đó liền ra ngoài.
Ngày hôm qua sau khi tang lễ xong xuôi, các ngư dân cũng đã quay lại với công việc của mình, mấy chục hộ gia đình tổng cộng có bảy chiếc thuyền lớn, còn có năm sáu chiếc thuyền nhỏ, lưới đánh cá đã chuẩn bị tốt và chuẩn bị ra khơi.

Bình Luận

0 Thảo luận