Tôi nhanh chóng che miệng ông ấy lại, ngăn cản lão Yên không phát ra âm thanh.
"Lão Yên, mặc kệ chú đang nghĩ gì, nhưng bây giờ chú chỉ có thể tin tưởng tôi mà thôi." Tôi lạnh lùng nói.
Ngay vào lúc này lại có âm thanh truyền tới từ phía trước của chúng tôi, ngoại trừ đám người của Xích Mi thì còn có thể là ai?
Cho dù vì lý do nào đó mà lão Yên không tin tưởng tôi, hoặc là vì lý do nào đó mà ông ấy lại muốn khiến nhiệm vụ lần này thất bại, tôi đều phải khiến ông ấy bình tĩnh lại đã.
Chúng tôi có thể nghe tiếng nói chuyện của đám người Xích Mi, chứng tỏ bọn chúng đã đến được lối vào hang động rồi, tuy rằng chúng tôi không vượt lên trước bọn chúng, nhưng ít ra cũng đã đuổi kịp bước tiến của bọn chúng.
Lão Yên liếc nhìn tôi, cuối cùng ông ấy vẫn không lên tiếng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới giơ tay ra hiệu với những người đi phía sau.
Chúng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở cửa hang động, trong giai đoạn này, không phát ra bất cứ âm thanh nào sẽ giúp chúng tôi an toàn hơn!
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy khá ổn, đó là, tuy rằng giọng nói của đám người Xích Mi dù khá nhỏ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, đứng ở đây xong chúng tôi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.
"Đại ca, chúng ta thực sự phải đi sao?"
"Con mẹ nó, đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ mày còn sợ à?"
Bọn chúng bắt đầu tranh cãi, bởi vì tôi từng nghe thấy giọng của Xích Mi từ chiếc máy ghi âm trước đó, tôi có thể nhận ra câu cuối cùng là giọng của Xích Mi.
Xích Mi không nói nhiều, còn đám thủ hạ của ông ta có vẻ không tin tưởng lắm vào công việc lần này.
Dựa trên lời của đám người này, dọc đường đi có lẽ bọn chúng cũng chẳng được yên ổn, còn phải "hy sinh" mất mấy người anh em, tuy nhiên hình như đám kia đều chết vì hoàn cảnh tự nhiên chứ không gặp phải những chuyện kỳ lạ gì.
Nhưng bọn chúng đã đến đích rồi, dù đám thủ hạ của Xích Mi có bắt đầu dao động thì cũng coi như là tên đã lên dây, không thể không bắn ra, cho nên, mấy tên kia cũng chỉ oán giận vài câu rồi không còn nói gì nữa...
Bọn chúng tạm thời nghỉ ngơi ở đây, qua khoảng 10 phút sau, liền chuẩn bị xuất phát.
Tôi ra hiệu cho những người khác, tầm nhìn trên những ngọn núi phủ tuyết tương đối rộng nên chúng tôi chưa thể bám theo đám người kia ngay được, cho nên tôi quyết định, chờ sau khi đám này xuất phát được tầm 10 phút rồi mới bắt đầu bám theo, khoảng cách 10 phút thì đám người kia vẫn chưa đi được xa, chúng tôi vừa có thể đuổi kịp bọn chúng mà lại không dễ dàng bị phát hiện.
Sau khi chắc chắn bọn chúng đã rời đi, tôi cùng mọi người kiểm tra thời gian và chờ đợi thời gian trôi qua, khi thời gian tới, tôi phất tay ra hiệu.
Bởi vì trước đó lão Yên có biểu hiện lạ, cho nên tôi còn cố tình nhìn thoáng qua phía lão Yên, thấy ông ấy dường như đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, không làm ra hành động bất thường nào nữa.
Lúc này tôi mới thấy yên lòng, ngay sau đó dẫn đầu bước về phía trước.
Quả nhiên, chúng tôi vừa mới đi được khoảng 2 phút, một lối ra phủ đầy băng tuyết đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Tôi lấy chiếc xẻng công binh từ trong balo ra, đào một cái lỗ ở trong lớp băng, đủ để một người có thể chui ra. Tôi từ từ thò đầu ra ngoài trước, chỉ thấy bên ngoài phủ một lớp tuyết thật dày, đây chính là nơi thích hợp để nghỉ ngơi.
Dấu chân ở ngay rìa cửa hang, nhưng xét theo lượng băng vừa mới xúc, tôi đoán đây đúng là một nơi ẩn nấp lý tưởng, cho nên đám người kia mới không phát hiện ra chúng tôi.
Tôi thở dài, đây đúng là ông trời cũng đã giúp chúng tôi! Nếu không, với vị trí vừa rồi của nhóm chúng tôi, đám Xích Mi mà phát hiện ra hang động này, chúng tôi sẽ chẳng có chút ưu thế nào nếu bị đám người kia tấn công trực diện.
Sau khi quan sát một hồi, xác định đám người kia đã thực sự đi xa, lúc này tôi mới bò ra ngoài, lại kiểm tra xung quanh một vòng, thấy không có vấn đề gì, tôi mới vẫy tay ra hiệu với mọi người.
Mọi người cũng lần lượt bò ra ngoài, đến lượt Toản Địa thử bò ra ngoài thì gặp chuyện ngoài ý muốn, cái lưng gù của anh ta bị kẹt lại, chúng tôi đành xúc thêm chút tuyết, lúc này anh ta mới có thể chui ra ngoài.
"Chậc chậc, không ngờ tôi lại bị thứ này liên luỵ..." Toản Địa Thử lắc lắc đầu, không thể tin mà lên tiếng.
Tôi cười hai tiếng, tuy rằng Toản Địa Thử bị gù, nhưng bởi vì anh ta luôn tràn đầy năng lượng nên khiến cho người ta cảm thấy Toản Địa Thử luôn đĩnh bạt.
Lần này chúng tôi để khiến nơi ẩn náu không gây ra sự chú ý của mình bị lộ ra ngoài mất rồi.
Tuy nhiên mọi người cũng chẳng để tâm tới chuyện này, sau khi cười xòa một cái liền rời đi.
Toản Địa Thử lại nhíu mày, nói: "Vừa rồi đám người của Xích Mi đứng rất gần nơi này, bảo sao chúng ta lại có thể nghe thấy âm thanh của bọn chúng rõ ràng như vậy."
Tôi nhìn những dấu chân in trên nền tuyết, thấy dấu chân ấy tiếp tục hướng về phía Tây... trùng với hướng của đám mây tía mà chúng tôi đã nhìn thấy.
Tôi híp mắt, hình như bọn chúng quả thực đã nắm được manh mối rất rõ ràng!
Suốt chặng hành trình này dường như bọn chúng không hề nghỉ chân, cũng chẳng hề có chút do dự nào, cho nên, ngay từ đầu bọn chúng đã biết được đích đến ở đâu rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận