Hơn nữa cũng không nói đến cái này, Hạ Hạ kia cũng là một quả bom hẹn giờ, ai biết nó có nhân lúc tôi đang ngủ say mà đến hút khô máu của tôi hay không?
Bởi vì cả đêm trôi qua tôi đều luôn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh như vậy, cho nên trời vừa sáng là tôi đã thức dậy, tôi chỉ cảm thấy còn không bằng không ngủ được, đau đầu muốn chết.
Đám người lão Yên nghỉ ngơi cũng không tệ lắm, đặc biệt là giáo sư Hứa, ngoại trừ cánh tay phải bị gãy ra thì các bộ phận khác trên cơ thể của ông ấy đã hoàn toàn bình phục, khuôn mặt cũng hồng hào.
"Giáo sư Hứa, ông gặp phải chuyện tốt gì rồi?" Tôi vừa ngáp, vừa nhét túi ngủ vào ba lô, vừa hỏi.
Giáo sư Hứa cười ha ha nói: "Vậy mà bị tên nhóc nhà cậu nhìn ra, cũng không có chuyện gì, chỉ là từ trên người của con trùng lá này tôi đã tìm được một thứ, có ích hay không còn phải trở về Yến Kinh nghiên cứu tỉ mỉ mới xác định được, hi vọng không tốn công vô ích.
Tôi cũng cười, ông ấy vui thành cái dạng này thì hẳn là chuyện này sẽ thành công tới tám chín phần.
"Hôm nay sắc trời không tốt." Lão Yên nhìn chằm chằm vào bầu trời hồi lâu, cảm thấy có chút lo lắng, nói là nếu trời đổ mưa thì việc đi vào trong rừng sẽ càng khó khăn hơn.
Tôi nhún vai một cái rồi nói: "Thời tiết trên biển thay đổi trong nháy mắt, chúng ta cũng không thể làm gì được. Đúng rồi lão Yên, ông qua đây tôi cho ông xem một thứ, đảm bảo sau khi ông xem xong sẽ không lo..."
"Cậu đừng trêu ghẹo tôi nữa, hiện tại tôi đang sầu đến phát hoảng rồi đây." Lão Yên trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cười khúc khích rồi xích lại gần lão Yên, sau đó lấy từ trong túi ra một thứ và đưa đến trước mắt lão Yên cho ông ấy nhìn thoáng qua, chỉ thấy ông ấy nháy mắt hít vào một hơi: "Cậu làm được từ lúc nào, tại sao vẫn luôn không nói gì?"
"Ha ha, chuyện này cũng không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, chủ yếu là muốn trêu cho ông vui vẻ thôi! Nhưng ông tuyệt đối không được nói ra đâu, dù sao thứ này cũng là do tôi bỏ ra rất nhiều sức lực mới có được."
Tôi cười ha hả.
Lão Yên sờ cằm, mỉm cười không nói gì.
"Ông nội, ông đang nhìn gì thế?" Một cái đầu xuất hiện giữa tôi và lão Yên, Hạ Hạ tò mò hỏi, còn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía túi của tôi.
Tôi sờ đầu của nó nhưng lại không nói gì mà chỉ xoay người rời đi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của nó vẫn đang dõi theo tôi, chỉ là tôi không có làm ra bất cứ phản ứng nào mà thôi.
Về phần lão Yên, ông ấy chỉ nói có vài ba câu rồi đuổi Hạ Hạ đi, kêu nó mau tranh thủ đi lấp đầy bao tử, sau đó lại nhân lúc mưa còn chưa rơi xuống nhanh chóng lên đường.
Đoàn người vội vã thu thập đồ đạc của mình, giáo sư Hứa mang theo vua trùng lá đi gần nửa giờ mới thả vua trùng lá ra.
Ông ấy vỗ nhẹ lên người, nói là nơi này đã đi qua lãnh thổ của trùng lá nên bọn chúng sẽ không phát động công kích nữa.
"Vậy tại sao ông không mang vua trùng đi cùng? Dù sao giá trị nghiên cứu của vua trùng này nhất định cao hơn những con trùng lá khác?" Tôi hỏi, mặc dù trước đó ông ấy đã nói là không thể mang theo, nhưng lại không có nói nguyên nhân.
****2:
Giáo sư Hứa chỉ tay vào đám côn trùng đang đi theo phía sau chúng tôi nói: "Thấy gì không? Nếu tôi mang vua trùng đi, cho dù có phải chết thì đám trùng lá này cũng sẽ nhào tới chỗ này, đến lúc đó chúng ta sẽ không chống đỡ được, cho dù có bắt vua trùng thì cũng vô dụng."
Thì ra là thế, tôi nhìn đám trùng lá đang bò ở trên mặt đất và treo ngược trên cây mà không khỏi cảm thấy có chút xúc động. Ngay cả đám côn trùng này cũng biết đoàn kết nhất trí để bảo vệ vua của mình, nhiều khi con người chúng ta lại không bằng bọn chúng.
Sau khi vượt qua lãnh thổ của trùng lá, ngoại trừ lùm cây trở nên sâu hơn và việc đi lại trở nên khó khăn hơn thì trên đường đi không có gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là trận mưa lớn mà lão Yên nhắc đến kia đã khiến chúng tôi chật vật không chịu nổi, bởi vì ở trong rừng khó có thể di chuyển nên đã bị trì hoãn không ít thời gian.
Trừ việc đó ra thì mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức khiến tôi tự hỏi liệu có mối nguy hiểm nào lớn hơn ẩn giấu đằng sau không.
Trưa ngày thứ ba, chúng tôi đã đến đích, một mảnh rừng có hàng trăm hàng ngàn cây cối cao ngất trong mây, nhưng lại không có một bụi cây thấp nào cả, khiến tôi nhìn mà lòng lo lắng.
"Trường An, cậu có chắc là nơi này không?" Lão Yên hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời đã lên cao, cũng không có ngôi sao nào, nhưng xung quanh mặt trời lại có một quầng sáng màu tím nhạt, phía dưới vầng sáng màu tím chính là mảnh rừng này, chỉ có đứng ở chỗ này thì mới có thể nhìn thấy những quầng sáng màu tím kia.
"Không sai, chính là chỗ này." Tôi xác định nói.
"Nhiệm vụ của tôi kết thúc tại đây, chuyện kế tiếp tìm ra cửa mộ chỉ có thể dựa vào ông thôi."
Lão Yên vỗ tay một cái rồi nói: "Được rồi! Mọi người đều xốc lại tinh thần cho tôi. Lão Hứa với lão Hạ, hai người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Lão Trịnh, ông với mấy tên thủy thủ kia đều ở lại đây đợi chúng tôi quay về."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận