"Lão Yên, ông đừng hù dọa cậu ấy." Toản Địa Thử bên cạnh đoán chừng là nhìn không nổi nữa.
Lão Yên lại không nén nổi cơn tức: "Tôi không có hù dọa cậu ta, tôi thật sự không chịu nổi học trò như vậy."
Sắc mặt tôi đỏ bừng, tôi biết ông ấy nói rất đúng, cho dù là bởi vì nguyên do gì tôi cũng không nên gạt ông ấy, đặc biệt là khi ông ấy vì chuyện của Diêm Vương gia mà phải chịu đựng thống khổ cực lớn.
Nhưng lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đáp ứng Hầu Chanh Chanh, bây giờ ngẫm lại không biết có phải đầu óc bị hỏng rồi hay không, lại đáp ứng yêu cầu như vậy.
Hầu Chanh Chanh cười phì một tiếng, tôi hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy, mặc dù biết chuyện tôi gạt lão Yên không thể hoàn toàn trách cô ấy, nhưng tôi vẫn không nhịn được.
Cô ấy vẫn đang cười, cũng không phải hướng về phía tôi: "Chú Yên, chú không muốn biết cháu vì sao lại muốn ngọc Huyền Thiên ư?"
Lão Yên tuy rằng tức giận, nhưng lý trí vẫn còn đó, nghe cô ấy nói như vậy thì miễn cưỡng ngăn chặn cơn giận hỏi cô ấy vì sao.
Hầu Chanh Chanh nhìn tôi một chút, lại nhìn chính mình, đột nhiên nói: "E rằng mọi người đều không biết vì sao cha tôi vẫn luôn che giấu tôi nhỉ?"
Quả thật, trong giới danh viện Yến Kinh cô ấy chính là người khiêm tốn nhất, cơ bản không có người nào gặp qua cô ấy.
Hầu Chanh Chanh thở dài: "Bởi vì cha tôi không biết tôi còn có thể sống được bao lâu."
"Có ý gì?" Lão Yên cũng kinh ngạc.
Hầu Chanh Chanh vẫn cười nói: "Cháu bị một loại bệnh, nghe nói ngọc Huyền Thiên có thể trị."
Tôi sờ sờ ngọc Huyền Thiên trên ngực, có chút không rõ vì sao lại có lời đồn đãi như vậy.
Hầu Chanh Chanh nói cô ấy cũng không biết, nhưng đã có khả năng này, cô ấy không thể dễ dàng buông tha, cho nên cô ấy hy vọng bản thân có thể lấy được ngọc Huyền Thiên.
Thế nhưng sau khi cô ấy tiếp xúc với 701 thì phát hiện, tuy rằng ngọc Huyền Thiên bị tôi tùy ý đeo ở trên cổ, nhưng muốn lấy được nó vẫn rất khó khăn.
Bởi vì tôi sẽ không để cho những người khác tùy ý động vào ngọc Huyền Thiên.
Lúc này đổi lại là tôi cười khổ, kỳ thật không phải tôi không cho những người khác tùy ý động vào ngọc Huyền Thiên, mà là cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa tìm hiểu được viên ngọc này rốt cuộc có ích lợi gì?
Cho dù từ trong "Tinh Quan Yếu Quyết" tôi có thấy được một ít manh mối, nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ, nhiều khi tôi cảm thấy thứ này chính là một quả cầu nhỏ vô dụng chỉ biết phát sáng, ngoại trừ thoạt nhìn rất xinh đẹp ra trên thực tế cũng không có tác dụng gì.
Bởi vì tôi không biết nó có tác dụng gì, cho nên tôi cũng không cảm thấy thứ này có thể có bao nhiêu giá trị, người khác nếu như muốn nhìn tôi tất nhiên là sẽ cho, nhưng là...nó không đồng ý.
Hẳn là nói như vậy, thứ này ở trên người tôi vẫn ấm áp nóng bỏng, nhưng người khác vừa tiếp xúc sẽ cảm thấy lạnh lẽo, qua vài phút thậm chí sẽ cảm thấy như là đang nắm khối băng, lạnh đến mức chịu không nổi.
"Còn có chuyện này?" Hầu Chanh Chanh mở to hai mắt, hiển nhiên không thể tin được cô ấy làm ra tất cả những chuyện này chỉ vì một nguyên nhân đơn giản như vậy.
Tôi gãi gãi đầu, cô ấy chán nản ngồi ở một bên: "Nói cách khác anh cũng không biết nó có ích lợi gì, tôi đây..."
"Tôi hiện tại chỉ là không biết!" Tôi lập tức trả lời.
Ánh mắt cô ấy sáng lên, sau đó lại tối xuống, nói cô ấy chờ không được, cô ấy chỉ còn thời gian một năm, nếu không lần này bộ trưởng Hầu sẽ không phá lệ.
Tôi trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm cô ấy.
Cô ấy vẫn cười ha hả như trước, thoạt nhìn không khác gì bình thường, lão Yên cũng kinh ngạc, tiến lên hai bước muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Mọi người không cần bày ra bộ dạng này, tôi đã sớm biết, lần này biết tin tức về ngọc Huyền Thiên cũng không ôm bao nhiêu hy vọng." Hầu Chanh Chanh còn an ủi ngược lại chúng tôi.
Tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ mau chóng nghiên cứu ra tác dụng của nó!"
Thời gian một năm... Tôi không biết có đủ hay không, nhưng tôi cũng không thể nhìn một cô gái đáng yêu thế này cứ như vậy rời đi, mà chính mình lại bất lực.
Hầu Chanh Chanh cười ha ha không ngừng: "Chú Yên, chú xem, chú đừng đuổi anh ta đi, nếu không cái mạng này của cháu thật sự không có chút bảo đảm nào."
Lão Yên trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó quay đầu nhìn tôi: "Còn quỳ làm gì?"
Tôi vội vàng đứng lên, nhưng cũng chỉ biết cười ngây ngô, lão Yên bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tôi một cái, nói chuyện không quá ba lần, nếu còn có lần sau, tuyệt đối không chứa nổi tôi.
Tôi lập tức gật đầu, nói sẽ không bao giờ như vậy nữa.
"Tiểu Chanh, cái chết của ông chủ nhà trọ, còn có thuốc cháu cho Trường An uống rốt cuộc là chuyện gì?" Lão Yên không để ý đến tôi nữa, mà quay đầu hỏi Hầu Chanh Chanh.
Trong lòng tôi càng thêm áy náy, tôi lừa gạt ông ấy, ông ấy vẫn để ý đến tình trạng của tôi.
****
Hầu Chanh Chanh đầu tiên là nói về tình huống viên thuốc, đó chỉ là một loại thuốc ức chế, trong khoảng thời gian ngắn có thể làm cho tinh lực và tinh thần của tôi đều được nâng lên, nhưng một tháng sau, thuốc độc bộc phát thì thứ này vẫn không áp chế được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận