Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 701: - Ngọc Cửu Long

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:01:54
Nhưng vừa đi ra ngoài đã có một cái đuôi bám theo tôi, chính là Tiểu Ngũ.
Tôi không để tâm đến anh ta mà chạy chậm ra bờ biển, chỉ thấy nước biển đen kịt như đầu của một con quái vật khổng lồ.
Mà tôi lại từ từ bước về phía đầu con quái vật ...
****2:
Nước mưa rơi trên mặt biển không tạo nên gợn sóng nào, nhưng lại khiến lòng người hoảng sợ.
Tôi bước từng bước một xuống nước, trong đầu tràn ngập hình ảnh vừa nhìn thấy vài đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, vô tình để lộ phần eo, nơi đó chợt lộ ra một mảng lớn vảy cá rậm rạp.
Nó gần giống như những vảy cá trên tay tôi hồi đó.
Chẳng lẽ ở đây cũng có cương thi nước?
Nỗi sợ hãi hơn mười năm trước trong phút chốc đã kéo đến hiện tại. Mặc dù với bản lĩnh hiện tại của tôi, chưa chắc tôi không thể đánh ngang tay với cương thi nước, nhưng nỗi sợ hãi được hình thành từ khi còn nhỏ không dễ dàng biến mất như vậy.
Tôi đứng giữa biển, nhìn làn nước đen kịt, trong lúc nhất thời cảm thấy lồng ngực như thắt lại.
"Cậu, cậu định làm gì vậy?"
Hành động của tôi khiến Tiểu Ngũ sợ hãi, anh ta do dự bước tới kéo tôi lại, sắc mặt không tốt lắm.
Tôi cười ha hả, nói: "Không có gì. Mẫu của nước biển lúc mưa không giống, tôi chỉ muốn lấy một ít mang về thôi."
Anh ta nửa tin nửa không tin buông tôi ra, tôi mỉm cười với anh ta rồi bất ngờ lao xuống biển.
Đây là khu vực ngoài khơi, người của thôn Phong Thu dựa vào khu vực này để kiếm sống nên chắc nguy hiểm sẽ không cao, đây là suy nghĩ của tôi trước khi xuống nước. Nhưng sau khi nước biển ngập tới đầu, tôi mới nhận ra mình đã đánh giá thấp nơi này!
Dưới biển rất yên tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi nước mưa. Nhưng xung quanh vẫn tối đen như cũ, dù tôi có miễn cưỡng mở mắt ra cũng không thể nhìn thấy gì cả.
Tôi có chút nóng nảy, tôi không thể lặn dưới biển quá lâu, dù sao thì Tiểu Ngũ vẫn còn canh giữ ở đây.
Nó đâu rồi?
Tôi cố gắng bơi một đoạn, muốn bắt từng con cá bơi ngang qua, nhưng vừa bắt được tôi đã biết vảy cá không đúng lắm.
Vảy cá trên eo đứa trẻ không nhỏ, ít nhất cũng phải năm sáu centimet, tức là con cá cũng không nhỏ.
Con cá không nhỏ ... Nhất thời tôi liền ngây người, nếu không phải đang ở dưới biển thì tôi đã cười thành tiếng rồi. Những năm gần đây khi gặp phải chuyện gì đó liên quan đến cương thi nước tôi đều sẽ mất bình tĩnh. Hơn nữa, cái chết của chú Lý gần như đã trở thành điều cấm kỵ của tôi.
Nếu đúng như tôi nghĩ, vảy cá được lấy từ một con cá, vậy thì con cá đó chắc chắn không ở vùng biển nông.
Ha ha ...Tôi thực sự mất trí rồi.
Tôi bực bội bơi trở về, vừa ngoi đầu lên khỏi mặt nước đã nghe thấy tiếng ồn ào, xen lẫn trong đó là tiếng kêu đầy lo lắng của đám lão Yên.
Tôi sửng sốt, cảm thấy hành động của mình đúng là quá bồng bột, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
"Lên rồi lên rồi!" Không biết là ai kích động hét lên, sau đó có rất nhiều người lao xuống nước, nhanh nhất chính là Tiểu Ngũ đi theo tôi.
Anh ta vớt tôi lên khỏi mặt nước với vẻ mặt có chút kỳ quái. Tiếp đó, lão Yên nắm lấy cổ áo tôi rồi đấm mạnh vào mặt tôi, tôi lại ngã xuống nước lần nữa.
"Lão Yên?" Tôi lau khóe miệng, ông ấy ra tay tàn nhẫn đến mức miệng tôi đầy mùi máu.
Sắc mặt lão Yên âm trầm kéo tôi về làng, dọc đường có những ngư dân xem trò vui, bọn họ đều nhìn tôi với vẻ khó hiểu hoặc phấn khích.
Tôi bị ông ấy đánh cho ngây ngốc, mãi đến khi bị ném vào phòng chính tôi mới tỉnh táo lại.
"Lão Yên, ông phát điên cái gì vậy?" Tôi bò dậy khỏi mặt đất rồi gân cổ quát.
Tôi vẫn chưa thoát khỏi hồi ức về cương thi nước mà ông ấy đã làm vậy với tôi, điều này khiến tôi thực sự không thể hiểu được.
Lão Yên hừ một tiếng: "Tôi vốn tưởng cậu rất thông minh, nhưng không ngờ cậu lại làm việc không màng đến hậu quả như vậy. Sao nào, nhảy xuống biển vui không?"
"Nhảy xuống biển gì chứ?" Tôi khó hiểu.
Bên ngoài nhà bị một đám ngư dân vây quanh, khi nghe tôi hỏi vậy đã lập tức mồm năm miệng mười bàn tán. Tôi nghe đến mức nhức hết cả đầu, nhưng quan trọng là không hiểu được chữ nào cả.
Lão Yên cười lạnh: "Sao, nếu cậu không hài lòng với nhiệm vụ lần này thì cũng đâu cần phải tự sát chứ?"
"Tự sát?" Tôi hoàn toàn ngốc rồi.
Lúc này Tiểu Ngũ đứng xem kịch nãy giờ bước ra từ trong đám người, khó khăn nói: "Đúng, đúng vậy, cậu đột nhiên lặn xuống nước. Tôi còn nghĩ, còn nghĩ cậu muốn tự sát."
Tôi cạn lời, đang định giải thích thì lại thay đổi ý định, sau đó im lặng chịu đựng cơn giận của lão Yên.
"Cậu nói cậu xem, nhiệm vụ lần này chỉ là chịu khổ chút thôi, nhưng cũng không kéo dài quá một tháng. Cậu tự sát để làm gì? Không phải chỉ để cậu với người yêu xa nhau một tháng thôi sao? Người trẻ tuổi sao lại ngày càng không được việc chút nào vậy?" Lão Yên dạy dỗ đến mức nước miếng bay tứ tung, tôi lại nhịn cười vô cùng vất vả.
Vừa rồi tôi chợt hiểu ra, Tiểu Ngũ hiểu lầm tôi tự sát thì còn có thể, nhưng lão Yên đâu phải không biết, vậy tại sao ông ấy lại có phản ứng lớn như vậy. Quả nhiên, nghe những lời mắng chửi ngày càng không đáng tin của ông ấy, tôi cúi đầu giả vờ chán nản.

Bình Luận

0 Thảo luận