Tốc độ quay lại nhanh hơn, nhưng tai chúng tôi đều vểnh lên, mỗi khi có chứ tiếng gió thổi cỏ lay nào, chúng tôi đều cảnh giác rất lâu.
Chờ khi chúng tôi quay trở về chỗ ban nãy, ai nấy cũng lập tức ngẩn người ra.
Lối ra của đường hầm kia biến mất rồi...
"Là nơi này sao?" Tôi có chút không xác định, dấu vết chúng tôi để lại trên đường đi gần như đã bị xoá sạch, không chỉ ngăn cản người khác truy lùng chúng tôi, mà nói không chừng lộ trình quay về của chúng tôi cũng đã bị chệch hướng rồi.
Một điều khác khiến người ta phải sợ hãi trong vùng núi tuyết thế này, đó chính là lạc đường... Những ngọn núi tuyết mênh mông nói tiếp nhau, như thể nơi nào cũng giống y như thế.
Lão Yên cau mày, nói hẳn là không sai, tuy rằng vừa rồi chúng tôi rất hoảng loạn, nhưng chúng tôi cũng đâu đến nỗi bị mất trí, sao có thể quên đường trở về được chứ?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi trầm mặt, nhưng lại không nói ra suy nghĩ của bản thân, chỉ cẩn thận tìm kiếm bốn phía xung quanh.
Vừa rồi chính tôi là người đã tìm ra tinh thể tuyết, cho nên tôi biết được chúng trông như thế nào.
Tôi vừa bước được một bước, cô Thu đột nhiên giữ chặt tôi lại, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đợi đã, cậu đừng nhúc nhích."
"Làm sao vậy?" Tôi quay đầu lại, tò mò hỏi cô ấy.
Tuy nhiên cô ấy lại khẽ lắc đầu, nói không biết, chỉ cảm thấy ở đây có gì không ổn lắm.
Toản Địa Thử cười một tiếng, nói: "Muốn biết đúng hay không, chẳng phải cứ đi xem là biết rồi sao?"
Nói xong, ông ta nhào nặn một quả cầu tuyết khổng lồ ở dưới chân và dùng sức đẩy nó đến trước mặt chúng tôi.
Phanh!
Quả cầu tuyết lăn chưa đến hai mét, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, quả cầu tuyết kia lập tức nổ tung, tuyết ở hai bên bị vỡ ra...
"Con mẹ nó!" Lão Yên nóng nảy, không thể mắng mỏ hay nói được thêm gì nữa, chỉ kịp kéo chúng tôi chạy sang bên cạnh để trốn.
Ở vùng núi tuyết không thể sử dụng súng đạn, nếu không sẽ dễ dàng tạo thành tuyết lở, hơn nữa, phạm vi của trận tuyết lở rất rộng, cho dù đám người của Xích Mi có muốn giết chúng tôi đi chăng nữa, cũng không đến mức phải dùng tới thủ đoạn cực đoan như vậy?
"Không phải đạn." Lão Trương đột nhiên nói.
Lão Yên muốn kéo chúng tôi chạy đi, xong lời này của lão Trương khiến chúng tôi đều phải dừng lại, lão Yên vội vàng bảo lão Trương mau mau giải thích đi.
Lão Trương hừ một tiếng và đi về phía nơi quả cầu tuyết vừa nổ trước đôi mắt ngạc nhiên của chúng tôi, theo từng bước chân của ông ấy, tuyết ở bốn phía không ngừng rung động, chúng tôi nhìn mà sợ muốn bay hồn bay vía.
Thế nhưng lão Yên lại không hề khuyên can lão Trương, chỉ lẳng lặng quan sát ông ấy.
Tôi sợ lại có một tiếng nổ nữa vang lên, lòng bàn tay đã nắm chặt tới nỗi chảy đầy mồ hôi rồi.
Lão Trương đi tới chỗ quả cầu tuyết mới nổ tung, móc từ trong túi ra một cái xẻng và bắt đầu đào, chỉ chốc lát sau, ông ấy đã đào ra một thứ gì đó, tôi nhìn mà trợn trừng cả mắt...
Máy ghi âm?
Tôi vội vàng chạy tới, không sai, thứ này chính là một cái máy ghi âm, con mẹ nhà nó!
Cho nên âm thanh và những quả cầu tuyết rải rác vừa rồi là do máy ghi âm tạo ra?
Tôi đặt chiếc máy ghi âm vào tay, không ngừng lật qua lật lại, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Xích Mi đúng là đã dồn hết tâm tư vào đây, dùng máy ghi âm sẽ không khiến thời gian của bọn chúng bị hao phí, cho dù nó không hoạt động cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu vừa rồi cái máy này có thể thực sự tạo ra được một trận tuyết lở quy mô nhỏ thì mục đích của ông ta đã đạt được rồi.
Tôi nhìn lão Yên, sắc mặt của ông ấy lúc này đã đen như đáy nồi, tuy nhiên ông ấy vẫn chưa nói gì cả, chỉ tiếng lên rồi cầm cái máy ghi âm trong tay một lúc, sau đó mới mở máy lên.
Giọng nói từ bên trong vang lên, giọng này trầm trầm tựa như người đã lâu không nói chuyện.
"Khụ khụ... 20 năm không gặp, chúng mày vẫn sử dụng trò đó, lão Yên, Toản Địa Thử, tao đợi chúng mày ở phía trước!"
Loại âm thanh này khiến người ta vừa nghe đã thấy khó chịu, biểu cảm trên mặt lão Yên cùng Toản Địa Thử đã sớm thay đổi, tôi biết người nọ hẳn là Xích Mi, còn cái máy ghi âm này chỉ là đòn đánh phủ đầu để ra oai với chúng tôi mà thôi.
Ý định thực sự nằm ở lời nói trong cái máy ghi âm này, đâu có thể xem là thư khiêu chiến của Xích Mi.
Đương nhiên, tôi không nghe thấy bất kỳ dấu hiệu nào từ trong giọng điệu của ông ta cho thấy rằng ông ta sẽ nhận thua.
Lời nói của ông ta cũng đã trực tiếp xác nhận, 20 năm trước ông ta bị giam giữ về cơ bản là đã được lên kế hoạch từ trước.
Tôi nhìn về phía Toản Địa Thử, quả nhiên, sắc mặt của ông ấy có hơi đáng sợ. Tuy nhiên chỉ chốc lát sau ông ấy lại khôi phục vẻ mặt bình thường, nói không sao cả, mặc kệ đây có phải là kế hoạch hay không, tóm lại là trong vòng 20 năm ngồi tù, Xích Mi cũng chẳng được hưởng ngày tháng tốt lành nào.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, điều tôi sợ nhất là bọn họ sẽ bị mấy lời vừa rồi của Xích Mi kích thích, vậy thì chuyện sẽ không hay.
"Làm sao chúng ta lại tới được nơi này?" Tôi cảm thấy kỳ lại, bèn cất tiếng hỏi.
Chúng tôi đã quay lại theo đường cũ, nhưng nếu nơi này không phải lối ra của đường hầm, vậy kế hoạch của Xích Mi không phải đã quá tinh vi rồi sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận