Côn Bố và cô Thu đã đuổi tới rồi, tôi biết mình đã mất đi cơ hội cuối cùng để giải đáp nghi vấn.
Lão Yên vỗ vai tôi: "Hiện tại quan trọng nhất chính là mọi người phải đoàn kết một lòng!"
Tôi hiểu ý của ông ấy, ông ấy không muốn tôi kể cho ai khác về cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi thở ra một hơi: "Lão Yên, tôi vẫn hy vọng ông có thể nói cho tôi biết, nếu ông đã nhận tôi làm học trò thì nên tin tưởng tôi."
Lời vừa mới dứt, cô Thu và Côn Bố cũng đã chạy đến nơi, khi nhìn thấy vẻ mặt của chúng tôi, họ không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Không có gì đâu, chúng tôi đã lạc mất Nha Tử." Lão Yên thuận miệng giải thích một câu.
Cô Thu không hề quan tâm đến việc này: "Thế này có đáng là gì, cô Tứ sẽ bám theo cậu ấy, Nha Tử không thể cắt đuôi ngài ấy đâu."
Tôi không có hứng thú tham gia vào cuộc trò chuyện của họ nên đành phải giữ im lặng, có lẽ cô Thu đã cảm nhận bầu không khí có gì đó không thích hợp, cô ấy đã tìm rất nhiều đề tài để nói chuyện, nhưng tôi không có hứng nên chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
"Hiện giờ chúng ta nên đi đâu?" Côn Bố hỏi.
Tuy nhiên lão Yên lại hỏi ngược lại Côn Bố, xem ảnh cổ có truyền tới tin tức gì hay không.
Côn Bố khẽ lắc đầu, nói từ khi bọn lão Hàm xuất hiện, anh ta đã mất liên hệ với ảnh cổ, anh ta nghi ngờ trong số đám người của lão Hàm có cao thủ chuyên chơi cổ.
"Lão Hàm có được cao thủ như thế từ khi nào vậy?" Lão Yên nhíu mày.
Thực ra Côn Bố không hề nôn nóng: "Người chơi cổ cùng lắm cũng chỉ như người Miêu Cương là cùng, kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết."
Chúng tôi lại một lần nữa rơi vào cảnh hoang mang giữa đêm tối, có lẽ lão Yên biết bước tiếp theo nên làm như thế nào, nhưng ông ấy lại không nói.
"Lão Yên..." Tôi thử gọi một câu, lão Yên quay đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt sâu kín nhìn tôi một lúc lâu mới nói ra một phương hướng.
Hướng này khiến tất cả chúng tôi phải kinh hãi, cô Thu là người có phản ứng nhanh nhất: "Lão Yên, có phải ông chỉ nhầm rồi không, đó không phải là hướng chúng ta vừa mới đi sao?"
"Không sai, nhưng dù chúng ta có quay lại đường cũ cũng chưa chắc đã trở về chỗ cũ." Lão Yên nói với ý tứ sâu xa..
"Chị Thu, hai người có thể tránh đi trước được không?" Tôi đột nhiên lên tiếng khiến cô Thu và Côn Bố có chút hoang mang không hiểu mô tê gì.
Lão Yên dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn tôi, nhưng tôi vẫn kiên trì nhìn cô Thu và Côn Bố.
Bởi vì vừa rồi tôi chợt nghĩ đến một điểm, một điểm mà trước đây tôi luôn bỏ qua, một khi phát hiện ra điểm này, tôi cảm thấy hết thảy mọi chuyện đã từng xảy ra trước đây đều trở nên dễ hiểu, cái cớ lão Yên lấy cũng thật sứt sẹo.
Từ lúc chúng tôi quyết định đến núi Cửu Hoa cùng nhóm của 303 tại Yến Kinh, cho đến lúc chúng tôi đứng ở nơi này, tất cả những điều kỳ lạ xảy ra trong khoảng thời gian này đều là do lão Yên hoặc vô tình hoặc cố ý gây ra.
Nhưng tôi đã hiểu nhầm mục đích ông ấy nhúng tay vào tất cả những chuyện này, mục đích khác của ông ấy lại khiến tôi không thể chấp nhận được, cho nên tôi mới nóng lòng chứng thực mọi thứ!
Tuy rằng cô Thu không muốn, nhưng vẫn là bị Côn Bố lôi đi, tuy nhiên Côn Bố cũng bảo tôi nhanh lên, suy cho cùng thời gian cũng rất gấp, không thể để tôi trì hoãn được.
Họ di chuyển một khoảng, đủ để nhìn thấy tôi và lão Yên, lại đảm bảo không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người chúng tôi.
"Trường An, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Lão Yên hơi mất kiên nhẫn.
Tôi nhìn về phía lão Yên, nhưng không trực tiếp nói vào vấn đề chính, chỉ vươn tay ra: "Ông cho tôi một điếu thuốc đi."
Bởi vì nhìn lão Yên tôi chợt không biết phải nói gì, dù ông ấy có trả lời đúng hay không thì tôi cũng không thể chấp nhận được, nhưng tôi biết mình nhất định phải hỏi câu hỏi này.
Mặc dù lão Yên thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn đưa cho tôi một điếu thuốc.
Tôi rít một hơi thật sâu, sau khi phun khói thuốc ra, tôi ưu thương nói: "Lão Yên, có phải ông muốn tách khỏi chúng tôi, sau đó một mình đi chịu chết không?"
Lão Yên đột nhiên khựng lại: "Trường An, cậu đang nói gì thế?"
"Tôi nói cái gì, ông không biết sao?" Giọng của tôi rất nhẹ, nhưng tôi biết lão Yên có thể nghe thấy, bởi vì tôi thấy đồng tử của ông ấy chợt co rụt lại.
Tôi nhìn về phía Côn Bố và cô Thư đang đứng, rồi ép hỏi ông ấy: "Ông định dùng cách gì để ép họ rời đi, còn cả tôi nữa?"
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả, Trường An, hiện giờ Nha Tử đang rất nguy hiểm, cậu đừng trì hoãn ở nơi này vì mấy chuyện vớ vẩn nữa."
Lão Yên không kiên nhẫn nói, sau đó ông ấy tự chế giễu: "Ấy vậy mà tôi lại không biết, kể từ khi đặt chân vào núi Cửu Hoa này, người cậu để ý nhất lại là lão già này."
Tôi không tức giận, chỉ cười nói: "Ồ, hoá ra ông muốn dùng cách này để chọc giận tôi, lão Yên, thủ đoạn của ông kém quá rồi đấy?"
Rốt cuộc lão Yên cũng mất kiên nhẫn, vung tay trực tiếp cho tôi một cú đấm.
Vốn dĩ tôi có thể né tránh, nhưng căn bản tôi không muốn cử động, nên chỉ đứng yên mà hứng trọn một quyền này, sau đó mới nói: "Ông xem, bị tôi nói trúng nên thẹn quá hoá giận à?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận