"Tôi không có ý kiến." Tôi nhún vai, Rắn Độc đương nhiên đứng về phía tôi.
Thật ra lời này một phần là do phối hợp với lão Yên, một phần cũng là lời nói chân thành của tôi, dù sao việc chúng tôi tìm kiếm cổ quốc Trường Dạ cũng là bất đắc dĩ, đối với chúng tôi lực hấp dẫn của cổ quốc kia cũng không có lớn đến thế.
"Manh Hiệp, ý cậu thế nào?" Lão Yên quay đầu nhìn về phía Manh Hiệp đang ngồi ở bên cạnh.
Manh Hiệp đang lau chùi thanh loan đao của mình, sau khi nghe xong lời này thì sờ nhẹ lên tai rồi có chút oán giận nói: "Dù sao nhiệm vụ của tôi là tìm được giáo sư Dư, nếu lúc hoàn thành nhiệm vụ liền trở về, đám người Ngô Đại cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Lão Yên hút một điếu thuốc nói nếu tất cả mọi người đều đã đồng ý thì chúng ta cũng nên thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai sẽ rút lui.
"Tôi còn chưa có đồng ý đâu!" Lúc này, Dư Thành Trạch cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
****
Lão Yên cười lạnh một tiếng: "Tôi nói này giáo sư Dư, nhiệm vụ chính của chúng tôi là tìm cách giải cứu anh. Nếu anh đã không sao thì anh phải nghe theo mệnh lệnh của cấp trên và trở về cùng chúng tôi. Nếu dám trái lệnh, tôi có quyền dùng súng bắn chết anh!"
Sắc mặt của Dư Thành Trạch tối sầm lại, sau đó nhìn chằm chằm vào lão Yên một lúc lâu: "Anh dám giết tôi à? Trên đời này chỉ có một mình tôi là người có thể tìm thấy cổ quốc Trường Dạ."
"Phải không?" Lão Yên không cho là đúng: "Sân tập bắn thí nghiệm của không quân năm đó đã được ghi chép lại, tạm thời không tìm được không có nghĩa là sẽ không bao giờ tìm thấy."
Dư Thành Trạch cười lạnh hai tiếng, nói dựa vào tọa độ mà đám rác rưởi kia ghi lại sẽ không thể tìm thấy cổ quốc Trường Dạ.
Lão Yên thản nhiên nói, không tìm được thì không tìm được, nhưng người không thể không có, cho nên dù thế nào thì ông cũng phải trở về cùng với chúng tôi.
Nói xong, ông ấy trực tiếp cầm súng trong tay, bộ dạng đó như thể nếu Dư Thành Trạch dám lắc đầu thì ông ấy dám bóp cò vậy!
Dư Thành Trạch rất tức giận, ít ra kể từ khi tôi gặp được ông ta, ông ta hiếm khi mất kiểm soát cảm xúc như thế, sau đó ông ta chỉ tay vào lão Yên, ngón tay cũng trở nên run rẩy: "Ông có hiểu cái gì gọi là nền văn minh không? Nếu như có thể tìm thấy cổ quốc Trường Dạ, đây chính là một nền văn minh không gì bì được, ông, ông, ông..."
Ông ta cứ ông ông hồi lâu cũng không thể nói hết một câu hoàn chỉnh, bộ dạng đó trông ông ta giống như một giáo sư sẽ liều mạng vì nền văn minh của một cổ quốc vậy.
Lão Yên cũng lười nói nhảm với ông ta, trực tiếp nạp đạn lên nòng: "Đừng nói nhảm nữa, ông đi hay không đi?"
Dư Thành Trạch trợn to mắt nhìn về phía lão Yên, có lẽ ông ta không ngờ lão Yên sẽ dùng loại thái độ của thổ phỉ để ép buộc ông ta.
Thật ra thì ngay cả bản thân tôi cũng không ngờ, một người từ trước đến nay vốn luôn điềm tĩnh như lão Yên, vậy mà bây giờ lại có mấy phần khí chất giang hồ.
Manh Hiệp ở một bên dường như đã thành thói quen, lúc này cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, bộ dạng đó giống như hoàn toàn không lo lắng về việc bên phía lão Yên có xảy ra sơ suất nào không.
Nhưng đúng là không xuất hiện sơ suất thật, dưới họng súng đen ngòm, cho dù Dư Thành Trạch có không cam lòng thì cũng phải gật đầu, cũng may là ông ta không có hành lý nào cần thu dọn, ông ta tức giận mắng lão Yên một câu không có cốt khí thì cũng đi ngủ.
Sau khi đám người chúng tôi thu dọn đồ đạc xong, lão Yên liền kêu chúng tôi đi ngủ.
Nhưng vào lúc nửa đêm, trong khi tôi đang mơ màng ngủ thì bất ngờ bị một lực nhẹ đánh thức. Tôi vừa định đứng dậy thì cánh tay của tôi đã bị lực đó đè xuống, sau đó tôi nghe thấy Rắn Độc nhỏ giọng nói: "Là tôi."
"Sao thế?" Nhìn thấy bộ dáng của anh ta như vậy đã làm tôi giật mình, chợt nghĩ đã xảy ra chuyện, lập tức nhỏ giọng đáp lại một câu.
Rắn Độc đặt thứ gì đó vào tay tôi rồi nhỏ giọng bảo tôi ăn đi.
Tôi còn muốn hỏi đây là gì, nhưng anh ta đã lặng lẽ di chuyển đến chỗ của Manh Hiệp, thế là tôi nuốt những lời vừa đến miệng xuống, rồi nhai nuốt thứ giống như thuốc mà Rắn Độc đưa cho tôi.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy còn chưa tìm được cơ hội hỏi Rắn Độc về cái thứ mà anh ta đã đưa cho tôi ăn thì nhìn thấy Dư Thành Trạch người mà bình thường trông giống như một đại gia đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, nhưng điều ngoài ý muốn là không biết ông ta đã lấy gạo và nồi từ chỗ nào, thậm chí còn nấu cho chúng tôi một nồi cháo.
Tuy chúng tôi không kén chọn nhưng kể từ khi tiến vào sa mạc cho tới nay, thứ mà chúng tôi ăn đều là lương khô, từ lâu dạ dày đã chịu không nổi, hiện tại ngửi thấy mùi thơm của cháo thì không khỏi nuốt nước miếng.
"Uống đi, tôi chỉ còn từng đó gạo thôi." Dư Thành Trạch chia cháo, tuy rằng mỗi người chỉ có nửa chén, nhưng cũng đủ để chúng tôi hưng phấn.
Lão Yên cười ha ha nói: "Giáo sư Dư, anh sẽ không bỏ thêm nguyên liệu nào khác cho chúng tôi chứ?"
Hiển nhiên là lão Yên đang nói tới chuyện trứng trùng của Xích Mao lần trước, sau khi nghe ông ấy nói này, lúc tôi nhìn vào cháo trong chén thì có cảm giác như đang nhìn thấy thạch tín, nhất thời khó mà nuốt xuống được.
Tôi sợ ông ấy chết đuối nên đã kéo ông ấy ra khỏi mặt nước, rồi ngồi ở một bên trông chừng ông ấy.
"Nấc..."
Vài phút sau, lão Yên đột nhiên ợ hơi, tôi chưa kịp phản ứng thì ông ấy đã bò về phía trước vài bước, sau đó bắt đầu phun nước ra ngoài.
Điều này cũng khiến tôi không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ vừa rồi ông ấy đã uống quá nhiều nước?
Ngay khi tôi vừa nghĩ tới điều này thì đã nhìn thấy có gì đó kỳ lạ, chỗ nước mà ông ấy phun ra đã chuyển sang màu đỏ.
Tôi giật mình chạy lại nhìn, vừa nhìn thấy đã tê cả da đầu - thứ màu đỏ này là một đám côn trùng, đám côn trùng này vừa tiếp xúc với nước đã bơi đi.
Lão Yên phun ra năm sáu ngụm côn trùng xong thì mới xem như phun ra sạch sẽ, nhưng không chờ tôi kịp nói gì thì ông ấy đã mở miệng nói: "Đi mau!"
Nhìn dáng vẻ của ông ấy trông giống như cực kỳ kiêng kị đám côn trùng này nên tôi cũng không có hỏi nhiều, trực kiếp kéo ông ấy tới một nơi an toàn, sau đó mới lên tiếng hỏi ông ấy còn nhớ những gì mình đã làm không.
"Tôi đương nhiên nhớ rõ." Sắc mặt của ông ấy đã trở nên tái nhợt, cả người cực kỳ suy yếu.
Tôi hỏi ông ấy đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói: "Cậu có nhớ chuyện gì đã xảy ra khi cậu đi lấy nước vào tối qua không?"
"Sao lại không nhớ rõ."
Tôi gật nhẹ đầu: "Nhưng lúc ấy cũng không xảy ra vấn đề gì mà!"
Lão Yên cười khổ nói chúng tôi đã đánh giá thấp Dư Thành Trạch rồi, bởi vì ông ta đã bỏ đám trứng trùng này vào bình nước ngay dưới mí mắt của chúng tôi.
Chờ đến khi trở về lều trại đã âm thầm đổi hai bình nước của chúng tôi với nhau, dù sao hình dạng của hai cái bình nước đều như nhau, cho nên cũng không có ai để ý tới.
Mãi đến sáng sớm hôm nay khi ông ấy uống nước trong bình thì mới phát hiện ra khác thường, mà ông ấy cũng biết chính mình đang làm gì, nhưng lại không khống chế được.
"Những con côn trùng đó à?" Vừa nghĩ tới những con côn trùng đó đã khiến toàn thân tôi nổi hết da gà.
Lão Yên chỉ vào dòng sông: "Chắc là trứng trùng của Xích Mao."
Tôi hoang mang nhìn về phía ông ấy, sau đó ông ấy hỏi tôi có biết nếu uống phải trứng trùng của Xích Mao thì sẽ xảy ra chuyện gì không?
"Tôi không biết, nhưng nhìn bộ dạng kia của ông thì cũng không phải chuyện tốt lành gì." Tôi lắc đầu, tôi chỉ biết về Xích Mao, những chuyện còn lại thì tôi không biết.
Lão Yên thở dài nói: "Tôi cũng không biết sau khi uống phải trứng trùng của Xích Mao sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết có một loại trứng trùng của một số côn trùng sau khi uống vào sẽ xảy ra tình trạng tương tự, nhìn bộ dạng này của tôi thì có lẽ hai loại trứng trùng này giống nhau đến mấy phần."
Vừa nói, ông ấy vừa móc ra một điếu thuốc từ trong ngực, run rẩy châm lửa rồi hút hai hơi, sau đó mới chậm rãi nói một câu khiến tôi dựng tóc gáy: "Sau khi uống phải trứng trùng, người đó sẽ trở thành "vật chứa" sẽ không tự chủ được mà nuốt một số đồ ăn có ích cho trứng trùng.
Chờ đến khi những trứng trùng này phát triển thành côn trùng thì sẽ chui ra khỏi cơ thể người, đến lúc đó tác dụng cuối cùng của người làm "vật chứa" chính là số lượng máu thịt còn sót lại trên cơ thể sẽ trở thành bữa ăn đầu tiên của những con côn trùng này..."
Tôi liên tưởng đến đám côn trùng vừa rồi, lại không có cách nào để tưởng tượng ra hình ảnh những thứ đó chui ra khỏi cơ thể lão Yên sẽ là cái dạng gì.
"Dư Thừa Trạch muốn ông chết?" Tôi nắm chặt tay.
Nhưng lão Yên lại lắc đầu, nói là ông ta muốn Manh Hiệp chết.
Trên người của Manh Hiệp có mùi máu tươi của Xích Mao, lúc bản thân phát tác chắc chắn sẽ lập tức tấn công Manh Hiệp, sau đó nuốt chửng Manh Hiệp làm thức ăn cho trứng trùng, nếu không có Rắn Độc một mực trông coi thì có lẽ lúc này Manh Hiệp đã chết rồi.
Và lý do ông ấy chạy ra ngoài cũng là vì tấn công Manh Hiệp không thành lại ngửi thấy mùi của Xích Mao, cho nên lúc này mới liều mạng thoát khỏi sợi dây trói.
Tôi cười lạnh nói: "E rằng không chỉ có như thế, đoán chừng ông ta còn muốn toàn quân của chúng ta bị tiêu diệt."
Manh Hiệp chết rồi, lão Yên chưa chắc có thể sống tiếp được, chờ đến lúc trứng trùng ở trong cơ thể của ông ấy trưởng thành và chui ra ngoài, đến lúc đó những người không có phòng bị trước như chúng tôi đây tự nhiên cũng sẽ biến thành vật hi sinh!
Lão Yên cau mày nói: "Về việc tôi đã khôi phục thì tạm thời đừng rêu rao, tôi luôn cảm thấy mục đích của Dư Thành Trạch không đơn giản như vậy, trứng trùng ở trong cơ thể tôi cần ít nhất là nửa tháng để trưởng thành, ông ta không cần phải tốn công như vậy, cho nên chúng ta cứ tạm thời bí mật quan sát trước đã."
Tôi ừ một tiếng, sau đó hơi lúng túng hỏi ông ấy về chuyện trước đó ông ấy có nói đến nước, có phải là muốn nhắc nhở tôi nước mà Dư Thành Trạch mang về có vấn đề không?
"Đúng vậy, không ngờ thằng nhóc cậu xuống tay lại tàn nhẫn như thế."
Lão Yên trừng mắt nhìn tôi: "Nhưng cậu đánh bậy đánh bạ lại vô tình cứu tôi một mạng. Xem ra nước ở nơi này càng thích hợp với Xích Mao hơn là một "vật chứa" như tôi."
Tôi cười hì hì nhưng không dám nói chuyện, dù sao thì ông ấy cũng nhớ hết mọi chuyện, tự nhiên cũng nhớ rõ chuyện tôi đã đánh ông ấy rất nặng, tôi sợ mình nói nhiều quá sẽ khiến ông ấy nhớ lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận