Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 942: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:07:01
Tiếng động càng lúc càng lớn, tôi cũng có thể hiểu được vì sao Toản Địa Thử không cách nào phân biệt ra được. Tiếng động này thật sự rất giống tiếng gió, nhưng hết lần này tới lần khác lại có chút khác biệt, còn giống như tiếng hít thở.
Đây đến cùng là tiếng gì?
Tôi lo lắng chờ đợi, thân thể Vân Thất không nhúc nhích, chúng tôi cũng không dám vọng động. Trong lúc nhất thời không khí ngưng đọng, ai cũng không biết chặng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Vân Thất đột nhiên chuyển động, tay trái anh ta giương cung, tay phải kéo căng dây cung, nhưng lại không lắp tên.
Anh ta kéo căng dây cung, sau đó đột nhiên buông tay phải ra. Tôi chỉ nghe mấy tiếng không khí vọng lại, phảng phất như có mũi tên vô hình từ trong tay anh ta bắn ra ngoài.
Đây là công phu gì?
Tôi ngạc nhiên mở to hai mắt, chỉ thấy mấy luồng không khí và tiếng động lao ra đâm sầm vào nhau, phát ra một hồi tiếng đùng đùng.
"Hưởng Vân Tiễn... không ngờ lúc sinh thời tôi còn có thể gặp được Hưởng Vân Tiễn một lần." Toản Địa Thử thở dài cảm thán.
Hưởng Vân Tiễn?
Tôi nghi ngờ nhìn Toản Địa Thử, cái Hưởng Vân Tiễn này lại là cái gì?
Toản Địa Thử thở dài một hơi, tôi thức thời không hỏi nữa, cúi đầu nhìn Vân Thất. Ngay trong nháy mắt này, anh ta lần nữa phóng ra ba luồng không khí, mỗi lần đều có thể dẫn tới một hồi tiếng đùng đùng, nhưng lần sau lại yếu hơn lần trước.
"Tay của anh ta!"
Tôi khẽ hô lên một tiếng, cánh tay Vân Thất hơi run run, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống đầu ngón tay phải, máu đỏ tươi khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
Toản Địa Thử cũng giật mình, kéo tôi muốn nhảy xuống nhưng Vân Thất cứ giống như mọc mắt sau lưng, khẽ lắc đầu.
Tôi lo lắng nhìn sang Toản Địa Thử, ông ấy hận đến nghiến răng, cuối cùng lùi về.
Vân Thất lần nữa gác tay phải lên trên cung, máu nhuộm đỏ cả dây cung, theo đó không khí bắn ra cũng có một vệt đỏ tươi, rõ ràng rất dễ nhận thấy.
Tiếng động giống như pháo trúc vang lên trong cửa động tối đen, thậm chí tôi còn thấy được một vài ánh lửa.
Bịch!
Vân Thất đột nhiên quỳ một chân trên đất, tay trái cầm cung chống trên mặt đất, tay phải bất lực buông xuôi bên người.
Cùng lúc đó, tiếng động bên trong cũng bình ổn lại.
Tôi lập tức nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Vân Thất từ từ đỡ anh ta dậy, mới phát hiện sắc mặt anh ta hoàn toàn tái nhợt. Cả cánh tay phải không kiềm được co quắp, rõ ràng là đã dùng sức quá độ.
Toản Địa Thử và Côn Bố cũng đi theo tới, người trước đầu tiên là lo lắng hỏi vài câu, sau đó gấp không kịp chờ hỏi thăm: "Mới vừa rồi là Hưởng Vân Tiễn, có đúng không?"
Vân Thất ngẩng gương mặt tái nhợt lên, nhìn Toản Địa Thử một lát, sau đó im lặng mỉm cười: "Hiếm thấy còn có người nhớ được Hưởng Vân Tiễn."
"Sao lại không nhớ được chứ?" Toản Địa Thử nói một cách khoa trương: "Hưởng Vân vừa ra, quỷ ma không còn, Hưởng Vân Tiễn nổi danh khắp giới trộm mộ sao lại bị lãng quên được chứ?"
Vân thất cười khổ lắc đầu, băng bó sơ qua tay phải một chút, bấy giờ mới đáp lại: "Thì có ích lợi gì chứ, nhà họ Vân đã không còn ai..."
"Không còn ai? Cậu không phải là người sao?" Toản Địa Thử không đồng ý.
Vân Thất chỉ nói một mình anh ta thì cũng vô dụng, Vân Thất lập tức lôi tôi đến bên cạnh anh ta.
Vân Thất thiếu sự nâng đỡ của tôi, suýt chút nữa đã té ngã, tôi liếc nhìn Toản Địa Thử trách cứ, nhưng ông ấy lại cười hì hì nói: "Vậy thì đã tính là gì, nhà họ Lưu bọn họ không phải cũng chỉ còn sót lại một mình cậu ta đấy sao?"
"Tiền bối!" Tôi gào lên một câu, mặc dù cái ví dụ này không sao, nhưng có thể đừng dùng giọng điệu kiểu này nói được không?
Vân Thất sửng sốt nhìn lướt qua tôi, cuối cùng bật cười ha ha, cất giọng thều thào: "Đi vào đi, tạm thời không có nguy hiểm."
Anh ta rõ ràng có vẻ tránh né cái vấn đề này, Toản Địa Thử cũng không có truy hỏi nữa, chỉ chăm chú nhìn lối vào u ám, nói: "Ba phát Hưởng Vân Tiễn phá gió chướng, nhà họ Vân sao lại không còn ai được?"
Tôi chỉ cảm thấy nghe không hiểu gì cả, cái gì mà Hưởng Vân Tiễn, phá gió chướng gì đó cũng giống như sách trời vậy.
Vẻ cay đắng trên mặt Vân Thất càng lúc càng rõ, Toản Địa Thử thì vẫn kiên trì như cũ, hỏi anh ta: "Nhà họ Vân đã không còn ai là thật sao?"
"Tiền bối!" Tôi có chút không đành lòng, bất luận thế nào thì đây cũng là sự kiên trì của Vân Thất, không liên quan gì đến bọn họ, ông ấy như vậy đúng là có chút hùng hổ dọa người.
Toản Địa Thử nhìn tôi một lát, hồi lâu đột nhiên thở dài, nói: "Hôm nay các gia tộc lớn đều đã xuống dốc, nhà họ Lưu chỉ còn một dòng độc đinh duy nhất là cậu đây. Nhà họ Vân thậm chí đã quy ẩn khỏi giang hồ, nếu không phải trước đó biết được ở chỗ của đoàn trưởng Lâm vẫn còn cất giấu một hậu nhân thì tôi đoán chừng cũng cho rằng nhà họ Vân tuyệt hậu mất rồi."
****4:
Vân Thất ho khan hai tiếng, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Tiền bối, chuyện trước đây cứ để cho nó qua đi! Nhà họ Vân quả thật đã không còn ai, tranh thủ thời gian đi vào thôi, bọn họ vẫn đang chờ chúng ta tới cứu đấy."
Lời này đã triệt để xóa sạch tâm trạng tìm tòi nghiên cứu của Toản Địa Thử.
Ông ấy thu lại vẻ phóng túng trên mặt, dùng đèn pin chiếu vào trong hang động tối om. Bên trong nhìn như thể bị gió mạnh quét qua, trên vách tường xây bằng đá ở hai bên đầy những vết xước.

Bình Luận

0 Thảo luận