Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 1256: - Bảo Vật Đạo Giáo

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:09:58
Nhóm người này rất thận trọng, chắc chắn vừa rồi do quá tức giận cho nên chúng mới để lọt ra đôi câu như vậy, còn từ đó về sau bọn chúng cũng chỉ nói ra vài câu không liên quan.
Tôi thấy bọn chúng không định tiết lộ gì nữa, liền tính rút lui, nhưng ngay khi tôi vừa định rời đi, liền nghe thấy tiếng cười âm hiểm của Xích Mi.
"Tuy nhiên nếu bọn chúng đuổi kịp được chúng ta, ông đây nghĩ nhiệm vụ lần này cũng vui lắm đấy."
"Bọn chúng" này không cần nói ra cũng biết là ai, bởi vậy, tôi lập tức dừng động tác lại, chuẩn bị tiếp tục nghe lén!
Một trong đám thủ hạ của Xích Mi cũng cất vài tiếng cười âm hiểm, rồi nói: "Đại ca, 701 là cái thá gì chứ? Năm đó bọn chúng bị anh chơi đùa như vậy, thế mà chúng còn cho rằng mình đã bắt giam được anh nữa chứ. Bây giờ đám này lại tự tìm tới cửa, chậc chậc, đúng là không biết sợ chết."
Xích Mi cười âm trầm: "Cùng lắm cũng chỉ là một đám giang hồ lỗ mãng mà thôi, năm xưa bọn chúng cũng giống như chúng ta, làm cái nghề đào đất này, ấy vậy mà mới lắc mình một cái chúng đã biến hoá đến mức cũng không thèm nhận cả Tổ sư gia, cũng không sợ bị thiên lôi đánh chết."
Xích Mi vừa mới dứt lời, cả đám còn lại bắt đầu nịnh hót, nhưng nghe giọng điệu của đám người này, chúng cũng thật lòng thật dạ bội phục Xích Mi.
Chỉ nghe được Xích Mi cười ha ha hai tiếng, sau đó nói: "Mày, đi lên xem tình hình, xem bầy sói đó thế nào rồi."
Tôi vừa nghe thấy thế, lại vội vùi đầu vào trong tuyết, không dám động đậy gì.
Tiếp theo đó tôi nghe thấy âm thanh có người bò lên phía trên, đại khái khoảng 2 phút sau, tên kia lại vội vàng bò xuống.
Tất nhiên tôi biết lý do vì sao gã ta bò xuống nhanh như thế, bởi vì bầy sói đã bắt đầu tấn công rồi! Xung quanh có tiếng súng, thỉnh thoảng còn xen lẫn cả những tiếng kêu la sợ hãi vang lên không ngừng, tôi nương theo những âm thanh ta, chậm rãi rút lui về phía sau, vừa bò về tôi còn vừa cẩn thận che giấu dấu vết của mình.
Sau khi bò ra khỏi chỗ đất trũng kia, tôi mới dám ngẩng đầu quan sát tình hình một chút, tình hình của đám người kia và bầy sói cũng chẳng hơn nhau là bao nhiêu, cả hai bên đều có thương vong. Tuy nhiên, rõ ràng là Xích Mi đã sai mấy tên đàn em tinh nhuệ nhảy ra giúp đỡ, hoả lực của đám này lại mạnh, cuối cùng, bầy sói cũng từ từ rút lui về phía sau, không cam lòng mà tiếp tục bao vây chỗ đất trũng.
Tình huống này không ổn rồi...
Tôi hơi nhíu mày, không dám kinh động tới bầy sói hay đám người của Xích Mi, dùng tốc độ nhanh nhất để quay trở về đội của mình, sau đó bảo mọi người nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Bởi vì một khi bầy sói phát hiện ra đám người Xích Mi chính là một cục xương khó gặm, sợ là chúng sẽ tìm kiếm mục tiêu khác, lúc ấy, chúng tôi sẽ biến thành con mồi của bọn chúng... Điều này đối với chúng tôi mà nói quả thực là quá bất lợi!
Một khi chúng tôi bị bầy sói bao vây và tấn công, vậy thì đám của Xích Mi nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của chúng tôi.
Từ tin tức tôi vừa nghe được, mặc dù bọn chúng biết được chúng tôi vẫn luôn theo dõi và bám theo đoàn của mình, nhưng hẳn là Xích Mi vẫn chưa biết được chúng tôi đã bám theo đoàn của mình gần như vậy, nên chúng tôi vẫn cần phải ẩn nấp thì tốt hơn.
"Sao lại thế này?" Lão Yên cau mày hỏi.
Tôi nhìn ông ấy ấy, dùng ngữ khí bình tĩnh để giải thích: "Bầy sói sẽ lập tức đổi con mồi ngay thôi."
Lời vừa mới nói ra, Côn Bố đã hành động, kéo chúng tôi nhanh chóng nấp đi, anh ta nói: "Hoả lực của đám Xích Mi càng lúc càng mạnh, bầy sói căn bản không thể ngăn cản được nữa, đoán chừng bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm kiếm con mồi khác."
Những gì tôi vừa nhìn thấy quả thực rất giống với những lời Côn Bố nói, đối đầu với một băng đảng tinh nhuệ tay cầm Shotgun, họng súng của bọn chúng không ngừng bắn về phía bầy sói.
Vì thế tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để giải thích với lão Yên nữa, mà nhanh chóng hạ lệnh.
Hiện giờ tôi chính là đội trưởng, cho nên ngay khi tôi vừa ra lệnh, dù những người khác có còn gì hoài nghi thì vẫn chỉ có thể tìm chỗ để ẩn náu trước, chờ sau này sẽ nói sau.
Chúng tôi từ từ rút lui cho đến khi tìm thấy một nơi đất trũng khá an toàn, lại xóa sạch mọi dấu vết về sự hiện diện của mình, lúc này mọi người mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Còn mùi." Tôi quay đầu nói với Côn Bố.
Giác quan nhạy bén nhất của bầy sói chính là khứu giác, con đường rút lui của chúng tôi có thể trùng với con đường rút lui của chúng, mà mùi trên người chúng tôi tất nhiên sẽ thu hút bầy sói tới.
Nhưng tôi tin Côn Bố hẳn sẽ có cách!
Quả nhiên, anh ta khẽ gật đầu với tôi, rồi móc ra một cái bình sứ từ trong ngực, đổ mấy viên thuốc ra, sau đó chia cho chúng tôi mỗi người một viên.
"Cái này có thể ức chế mùi trên người của chúng ta, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài được khoảng 10 phút, nếu sau 10 phút bầy sói mới tới..." Hiển nhiên Côn Bố có chút lo lắng.
Tôi cười cười, nói: "Không đâu, những con sói sống trên núi tuyết thường rất thông minh, hiện giờ bọn chúng không thể chiếm được lợi ích từ trên người của đám Xích Mi, tất nhiên bọn chúng sẽ không ngang bướng mà tiếp tục."

Bình Luận

0 Thảo luận