Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 1166: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:09:58
Quỷ dời tường...
Tôi gật nhẹ đầu, đúng thật, dưới tình huống bình thường quỷ dời tường bị mọi người cho rằng là có quỷ, nhưng trên thực tế cùng lắm cũng chỉ là một loại sai lệch về mặt thị giác.
Cộng thêm gặp phải quỷ dời tường luôn là buổi tối, thế nên thị giác càng kém hơn, nhiều khi con đường ban ngày có thể đi ra được nhưng buổi tối lại không thể nào đi ra khỏi được, chính là cái đạo lý này.
Vậy nên bây giờ chúng tôi đang gặp phải tình huống giống vậy?
Hiện tại ánh sáng quả thật cũng không tính là sáng tỏ lắm, thế nên tôi và Nha Tử mới có thể không nhận ra chăng?
Nhưng chúng tôi cũng không có đi loanh quanh một chỗ, quỷ dời tường đều là đi qua đi lại rồi sẽ quay về lại chỗ cũ, nhưng chúng tôi lại không có.
"Chúng ta có." Nha Tử nói: "Chúng ta vẫn luôn chạy đến hai chỗ ở đỉnh và tầng hầm dưới lòng đất này, Trường An, vì sao chúng ta không nghĩ tới đi qua hai bên xem thử?"
Anh ta vừa nói như vậy, tôi nhất thời cảm thấy rợn cả tóc gáy, bảo anh ta đừng có hù người ta sợ. Chúng tôi không có đi qua hai bên xem, lẽ nào nguyên nhân còn không phải là vì chỗ này quá nhỏ, vừa nhìn sơ qua đã không bỏ sót bất kỳ vật nào ở hai bên, hoàn toàn không cần phải đi qua hai bên xem ư.
Nhan Tử lại khẽ lắc đầu. Anh ta từ từ nhắm mắt lại, giọng điệu nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Không có, chỗ này cũng không nhỏ, cậu ngẫm lại xem lúc chúng ta ở bên ngoài nhìn vào, không phải nó cũng chỉ nhỏ hơn Thượng Thiên Đài một vòng thôi sao?"
Tôi nhất thời bừng tỉnh, đúng thật. Nơi này không tính là lớn nhưng mà cũng không nhỏ, ít nhất chúng tôi không thể nhìn thấy được khu vực ở đằng sau bị cái cầu thang này che khuất. Nhưng tôi vẫn không có ý định đi xem thử, ngược lại muốn đi lên trên đỉnh.
Nha Tử nhắm mắt lại, sau đó đi lướt qua sát bên người tôi. Tôi trơ mắt nhìn anh ta không có đi lên cầu thang mà chúng tôi mới vừa đi, ngược lại anh ta đang từ từ đi lên một cách khó hiểu. Ở góc nhìn của tôi cứ như là biến mất ở trong hư không vậy, nói cách khác vẫn còn có một cái cầu thang đi lên lầu nằm ở vị trí mà chúng tôi không thể nhìn thấy sao?
Tôi lập tức chạy theo anh ta qua, sau đó rầm một tiếng, cả người tôi đụng phải thứ gì đó.
Tôi cẩn thận nhìn kỹ, đây lại là một cái cầu thang trong suốt. Nói cách khác bên cạnh cầu thang gỗ mà chúng tôi vừa mới đi xuống còn có một cái cầu thang trong suốt này?
Nhưng do hạn chế về mặt thị giác, chúng tôi cũng sẽ không nghĩ tới mặt này, dẫn đến xảy ra hậu quả như vậy.
Tôi sờ lên cái cầu thang này, cảm giác chạm vào lạnh như băng. Tôi bỗng giật mình - ban đầu tôi cứ tưởng cầu thang này là pha lê chế tạo thành, nhưng ngẫm lại thì thời nhà Tần có lẽ vẫn chưa có pha lê. Tôi nhất thời không nghĩ ra được đây đến cùng là thứ gì, nhưng bây giờ tôi vừa sờ vào một cái đã biết, đây là ngọc.
Ngọc trong suốt - không biết thợ mộc đã tốn bao nhiêu thời gian để tạo ra cái cầu thang dạng này, còn có những thứ ngọc này nữa, cũng không biết đã bỏ ra bao nhiêu thời gian đi đào.
Tôi cũng thử nhắm mắt lại mò mẫm đi lên, thử dò xét từng bậc từng bậc. Tôi đếm một phen, có tất cả mười ba bậc, chờ đến khi xác định đã lên đến phần đầu rồi tôi mới mở mắt. Nha Tử đang ở vị trí trước mặt tôi cách tôi không tới một mét.
Nơi này là đại điện mới vừa rồi. Không đúng, mặc dù đại điện này giống y như đúc, thế nhưng trong này không có xác Ninja.
Tôi và Nha Tử đặt thẳng xác Ninja ở trong đại điện, vừa mở mắt ra là có thể thấy được, vậy nên mới nói không thể nào là vị trí chúng tôi ở mới vừa rồi.
Nha Tử quay đầu lại nhìn tôi: "Cùng một cái tầng hầm, nhưng tương ứng với đại điện khác nhau, Trường An, tài nghệ của thợ mộc này sợ là hiện tại cũng không tìm được nhỉ?"
Tôi gật nhẹ đầu, không sai, cho dù đã đứng ở đây rồi nhưng tôi vẫn không có cách nào nghĩ ra được đây rốt cuộc là nguyên lý gì. Thậm chí nếu để cho tôi đi lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ lạc đường như cũ.
Đây đâu phải là quỷ dời tường cái gì? Đây rõ ràng là cơ quan của thợ mộc chuyên môn lặng lẽ không tiếng động ngăn cách mọi người. Nếu như là trộm mộ bình thường thì sợ rằng đã tưởng gặp phải quỷ, đến lúc đó lòng người phân tán, không lo bọn họ không rút lui.
Loại cơ quan này thật đúng là thứ tinh xảo nhất mà tôi thấy từ trước tới nay. Không, phải nói là âm mưu công khai. Thang lầu nằm ngay tại đó, có thể phát hiện hay không thì còn phải xem các người.
"Trường An, Nha Tử?" Giọng Toản Địa Thử đột nhiên truyền tới. Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, trong cái đại điện này cũng có cầu thang lượn vòng đi lên giống như vậy.
Toản Địa Thử đang đi từ phía trên xuống, thấy chúng tôi mới gọi lớn một tiếng, sau đó hỏi sao bây giờ chúng tôi mới đuổi theo, có thấy đám Côn Bố không?
Bọn họ đúng là đã đi lên đỉnh, nhưng không phải chỗ mà tôi và Nha Tử đã đi lên. Ban đầu bọn họ đang đợi đoàn người Côn Bố đi từ tầng hầm dưới đất lên, nhưng cứ rề rà không nhìn thấy người nên mới đi xuống xem thử.
Tôi đoán chỗ này không chỉ có hai cái đại điện, sau khi Côn Bố và cô Thu tách ra khỏi Hầu Chanh Chanh, nhất định là đi đến những chỗ khác.

Bình Luận

0 Thảo luận