Lão Yên đang đợi ở bên ngoài, vừa thấy tôi ra tới thì cũng không hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ dẫn tôi ra ngoài.
"Lão Trình đâu?" Tôi tò mò hỏi.
Nhưng lão Yên lại lộ ra sắc mặt đen hơn đáy nồi nói: "Cái tên này sợ tôi trách tội nên đã trực tiếp trốn đi rồi."
Vẫn là một đường không nói chuyện, sau khi trở về 701, lão Yên còn cố ý tìm tới hai tâm phúc chuyên đi thu thập tình báo về Lưu Hàn Thu, thậm chí ông ấy còn phái ra một tổ nhân viên tình báo đi điều tra tin tức về William.
Trên thực tế, ngay khi vừa về đến 701 là ông ấy đã phân phó chuyện này rồi, nhưng chẳng qua là do ông ấy quá bận nên mới không kịp thêm vào, mãi cho đến hôm nay ông ấy mới phát hiện đội tình báo vậy mà không tìm ra bất cứ manh mối nào về William, cái lão già ngoại quốc này giống như biến mất không còn tăm hơi vậy.
"Tiểu Thu đâu?" Lão Yên quay lại văn phòng, sau đó vội vàng rót đầy một bình nước.
Tôi lắc đầu, bởi vì kể từ ngày hôm qua sau khi đội chuyên gia đến thì tôi đã không gặp được cô Thu rồi, ngay cả Côn Bố cũng không thấy.
"Vậy cậu trở về trước đi. Nếu nhìn thấy Tiểu Thu..." Lão Yên vừa rót trà vừa nói với tôi.
"Nhìn thấy tôi thì làm sao?"
Ông ấy vừa dặn dò được một nửa thì cô Thu đã sải bước từ bên ngoài tiến vào, trên tay còn xách theo một chiếc cặp da.
Lão Yên ngạc nhiên hỏi cô đây là muốn làm gì?
Cô Thu giơ chiếc cặp da lên rồi nói: "Tết nhất rồi mà tôi còn chưa đi đâu chơi. Vất vả lắm mới kết thúc được nhiệm vụ, ông cũng phải cho tôi nghỉ ngơi chứ?"
"Vậy thì không được, cô vẫn còn một nhiệm vụ." Lão Yên trực tiếp bác bỏ.
Cô Thu tỏ vẻ không vui mà ngồi xuống ghế, sau đó hỏi lão Yên lại muốn gây rắc rối gì nữa.
"Cô phải hộ tống Kim Địa Tạng trở lại núi Cửu Hoa cho tôi, đồng thời giám sát pho tượng và các cao tăng, sau đó đưa vào trong Nguyệt Thân bảo điện của chùa Hộ Quốc để cung phụng."
Lão Yên nói nhanh: "Chúng ta còn phải sắp xếp một ít người đi đến Thiểm Tây nữa, các người có đề nghị nào không?"
Cô Thu hừ một tiếng hỏi: "Tại sao lại là tôi? Dù sao tôi cũng là nhân viên bị thương mà."
"Có người nào trong chúng ta không bị thương đâu?" Lão Yên không thèm nhấc mí mắt lên.
"Cô là người thích hợp nhất, đương nhiên nếu như việc hộ tống kết thúc mà cô vẫn muốn ra ngoài đi chơi thì cũng không phải là không được."
Cô Thu hỏi vì sao cô ấy là người thích hợp, lão Yên lại cười hì hì nói: "Nếu không thì cô cảm thấy 701 còn có ai phù hợp hơn?"
Tôi biết ý của lão Yên, mặc dù tôi còn trẻ, nếu chỉ trong vài người ở đây thì lời nói của tôi còn có thể được tính là có chút trọng lượng, nhưng nhiệm vụ hộ tống này tất nhiên là còn có những người khác nữa, mà tôi thì không thể kiểm soát được cục diện.
Nha Tử thì không nói rồi, tính cách của anh ta thì quá vô tri.
Về phần Côn Bố, mặc dù ổn trọng thì có ổn trọng đó, nhưng lại quá mức lạnh lùng, cho nên không thích hợp để nói chuyện.
Cô Thu thở ngắn than dài rồi đặt chiếc cặp da lên mặt bàn "Được rồi, vậy tôi đây sẽ tiện đường vòng qua Hải Nam chơi đùa, chơi chán rồi sẽ quay về."
"Ừm, bây giờ mọi người nói xem nên phái ai đi Thiểm Tây để an trí các thành viên trong tổ chức trộm mộ kia của lão Hàm?" Lão Yên cảm thấy có chút phát sầu.
Nhóm người dưới quyền của lão Hàm đúng là không dễ đối phó, mặc dù lão Hàm đã đưa tín vật nhẫn ngọc cho tôi, nhưng phía dưới nhất định còn có mấy tên hay sinh sự, nếu đã có thể tự mình làm chủ thì làm gì có ai lại muốn phụ thuộc vào quốc gia, cho nên nhất định phải phái một người có thể đè ép được cục diện này!
"Côn Bố rất thích hợp." Tôi chỉ cái bàn: "Bản lĩnh kia của anh ta nhất định có thể kinh sợ bọn họ!"
Lão Yên sờ cằm: "Cũng không phải không thể, như vậy nếu có nhiệm vụ khẩn cấp gì..."
"Lão Yên, ông không thể hy vọng điều tốt đẹp hơn được à? Chúng ta cứ lăn lộn như vậy sớm muộn gì cũng phải chết." Cô Thu dậm chân bất mãn.
Lão Yên lườm cô ấy một cái, sau đó nói: "Được, vậy thì Côn Bố đi."
Đến khi Côn Bố tới, cô Thu đã gấp gáp chuẩn bị cho chuyến đi hộ tống.
Lão Yên dặn dò Côn Bố tiến hành sàng lọc thành viên trộm mộ của bang Thiểm Tây, chính phủ sẽ trợ cấp cho những người chấp nhận đổi nghề, cho phép bọn họ quay trở về quê hương làm nông và kinh doanh.
Còn những người muốn đi theo 701 thì nhất định phải từ nhân viên khảo cổ bình thường đi lên, đảm bảo không có vấn đề gì mới từng chút tiến vào 701.
Đồng thời mệnh lệnh của bộ trưởng Hầu đã truyền xuống, đám người lão Hàm đã anh dũng hy sinh để bảo vệ bảo vật quốc gia và chiến đấu chống lại những trộm mộ ngoại quốc đến hơi thở cuối cùng, rất cảm động và đáng tôn vinh, hiện tại truy tặng huy hiệu "Vệ sĩ nước cộng hoà!"
Thôn làng nơi ông ta sinh ra được đổi tên thành "Làng anh hùng liệt sĩ", chính phủ sẽ trợ cấp cho con cái liệt sĩ và tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất.
Côn Bố mang theo mấy vị đồng nghiệp đi, cô Thu cũng xuất phát đến núi Cửu Hoa, trong một khoảng thời gian ngắn tôi có cảm giác 701 đã thanh tịnh hơn rất nhiều.
Ban ngày không có việc gì làm tôi sẽ đọc Tinh Quan Yếu Quyết, sau khi biết được Đông Phương Thương Long Thất Túc là tượng trưng cho xem sao định huyệt, những gì tưởng chừng như mơ hồ khó hiểu đã trở nên rõ ràng hơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận