Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 973: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:07:01
Tôi vừa định phản bác đây là bởi vì ngay từ đầu tôi đã hoài nghi mộ của Lý Thế Dân được giấu ở sườn núi, nhưng nghĩ lại, Chiêu Lăng được khai phá trong thời gian dài như vậy, lão Yên thật sự không biết mộ của Đường Thái Tông nằm ở sườn núi sao?
Lập tức mồ hôi lạnh thấm ướt lưng... Tôi vẫn không quá tin tưởng, nếu như phân tích của Côn Bố là chính xác, vậy thì lão Yên chân chính đang ở nơi nào?
Dường như thấy được sự do dự của tôi, Côn Bố nói thẳng: "Chẳng lẽ cậu không phát hiện sức chiến đấu và kinh nghiệm của lão Yên không hiểu sao đều thấp hơn rất nhiều sao?"
Thanh âm của anh ta trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí hiện ra hàn ý. Tôi rùng mình một cái, trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng không thể không thừa nhận anh ta nói không sai, tuy rằng lão Yên luôn nói đùa ông ấy lớn tuổi rồi, nhưng thân thủ của ông ấy tuyệt đối là số một số hai, cộng thêm tuyệt học của Mô Kim giáo úy, cho dù là năng lực lãnh đạo hay là năng lực tác chiến cá nhân, ông ấy đều xứng đáng với thân phận lĩnh đội.
Tôi hít sâu một hơi, nhớ tới vừa rồi lão Yên làm ra động tác tay với tôi, tôi hoài nghi nhìn về phía Côn Bố, thần sắc dần dần biến lạnh: "Nếu như người bị đánh tráo là anh thì sao?"
Côn Bố cười cười, giơ tay phải lên, một con cổ trùng liền bay ra, vẻ mặt bình thản hỏi tôi đã gặp qua ai có thể khống chế cổ trùng của anh ta không?
Tôi nhất thời cứng họng, hướng ra bên ngoài nhìn một chút, bởi vì cách quá xa nên không thể thấy rõ, chỉ cảm thấy trong lòng phiền não hoảng hốt.
"Trường An, cậu cũng không cần có áp lực quá lớn, nói cho cùng tôi chỉ đang hoài nghi mà thôi, đương nhiên, cậu cũng phải để tâm, tên tiểu nhân Lưu Hàn Thu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy." Côn Bố lại nói, sau đó lại dẫn đề tài tới việc có nên mở quan tài hay không.
Vừa rồi tôi vẫn rất muốn mở quan tài, nhưng bị anh ta quấy rầy như vậy, tôi cũng mất đi hứng thú đối với việc mở quan tài. Chán nản vẫy tay nói vẫn là quên đi, đi ra ngoài trước rồi nói sau, trong cung điện này cũng không có nguy hiểm gì, để cho người tiến vào có thể sẽ có lựa chọn tốt hơn.
Côn Bố cũng không phản đối, đứng lên liền đi ra ngoài, tôi vẫn đi theo phía sau anh ta, trong ánh mắt lại tràn đầy bóng ma - con mẹ nó, sao lần nào cũng đều có những chuyện lung tung rối loạn này?
"Sao rồi?"
Giọng nói của lão Yên từ bên tai truyền đến, tôi mới phát hiện mình đã đi ra khỏi cung điện, liền vội vàng nói ra tình hình phát hiện được ở bên trong cung điện, ma xui quỷ thế nào lại khiến tôi giấu diếm chuyện ngọc thạch có khắc "".
Tôi thật sự hoài nghi ông ấy...
Suy nghĩ này càng ngày càng rõ ràng, khiến cả người tôi không được tự nhiên, nhưng giọng nói lại càng ngày càng bình tĩnh: "Bên trong không có gì nguy hiểm, chỉ là tôi và Côn Bố cũng không có nhìn kỹ cỗ quan tài kia, lão Yên, hay là ông vào đó nhìn thử?"
"Đã như vậy, vậy thì cùng nhau vào xem thử." Lão Yên không chút do dự.
Đoàn trưởng Lâm ở một bên xoa tay, cười hì hì không ngừng nói quan tài ngọc thạch dùng cho hoàng hậu ngủ sẽ đáng giá bao nhiêu tiền.
Lão Yên ở một bên cười nhạo anh ta, nói anh ta chẳng lẽ còn có thể khiêng quan tài này ra ngoài?
"Ai nha, dù bẻ một chút cũng được mà, nhanh lên, đi vào xem thử." Đoàn trưởng Lâm cũng không thèm để ý đến sự cười nhạo của lão Yên, trực tiếp vọt vào cung điện.
Lão Yên chạy chậm theo vào, mấy người lão Miêu có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không dám một mình ở lại bên ngoài, cũng lề mề theo vào.
Tôi và Côn Bố bởi vì đã thấy qua, nên cũng không vội, chậm rãi đi ở cuối cùng.
"Trời ạ, đây là nơi thần tiên ở phải không?" Một anh lính đi vào trước đã cất tiếng khen ngợi.
Sau đó đoàn trưởng Lâm đã quát lớn bảo anh ta không nên hô to gọi nhỏ, nhưng ngay sau đó chính đoàn trưởng Lâm lại hô to gọi nhỏ, kéo lão Yên hỏi có thể dọn đi toàn bộ ngọc thạch ở đây không.
"Không thể!"
Lão Yên còn chưa trả lời, giáo sư Hứa đã quả quyết quát một tiếng.
Đoàn trưởng Lâm hiển nhiên là bị dọa đến nhảy dựng lên, giáo sư Hứa cũng không đợi anh ta hỏi đã nói ngọc thạch ở bốn góc này được dùng để trấn hồn, thiếu một khối hoặc nhiều hơn một khối cũng không được, tốt nhất là ngay cả vị trí cũng không nên động, nếu không ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Trấn Hồn?" Tim tôi đập thình thịch, liếc nhìn Côn Bố, bởi vì có một khối ngọc thạch đang ở chỗ anh ta, ngọc thạch trấn hồn đã không còn nguyên vẹn.
Giáo sư Hứa ừ một tiếng, nói Trấn Hồn Cục thoạt nhìn rất tùy ý, nhưng cũng bởi vì tùy ý nên có rất nhiều tên trộm mộ đều trúng chiêu, không hiểu sao đã mất mạng.
Trong lòng tôi bồn chồn, nhưng Côn Bố hiển nhiên không thèm để ý, chỉ nói Trấn Hồn Cục này làm không tốt.
"Đúng rồi, thiếu một khối." Giáo sư Hứa cảm thấy lạ, chỉ vào một chỗ nói nơi này hẳn phải có một khối ngọc thạch làm mắt trận, nhưng bên trong lại thiếu mất một khối.
Mà nơi ông ấy chỉ chính là khối ngọc thạch kia.
Tôi càng thêm lo lắng, nháy mắt với Côn Bố một cái, ai ngờ bị lão Yên thấy được, ông ấy lớn tiếng chất vấn chúng tôi có phải đã động vào ngọc thạch nơi này rồi không?

Bình Luận

0 Thảo luận