Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 838: - Ngọc Cửu Long

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:05:01
Cô Tứ gật nhẹ đầu tán thành, hỏi tôi còn nhìn ra điều gì nữa?
"Hoa văn trên cánh cửa này cũng không đúng." Tôi chỉ vào con sói trên cửa mộ, sau đó lộ ra vẻ kỳ quái mà nói: "Người của thôn Phong Thu đều lấy rồng làm hoa văn, chắc hẳn năm đó bang Hồng Kỳ cũng lấy rồng làm hoa văn, nhưng tại sao nơi này lại dùng loại này?"
Tôi suy đoán, nói là nếu không phải người của bang Hồng Kỳ cố tình làm ra vẻ thần bí, thì người được an táng ở trong này hẳn là một vị đại thần hàng thật giá thật, nhưng điều tôi không hiểu là vị đại thần nhất phẩm nào trong triều đại nhà Thanh lại lấy sói làm tín ngưỡng.
Cô Tứ ừ một tiếng, tiếp tục hỏi tôi có cách nào để mở cánh cửa mộ này ra không?
Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy một cái rồi quay đầu chỉ tay vào Cầm Kiếm: "Không phải anh ta nói Nha Tử ở bên trong sao? Như vậy cánh cửa này không phải đã được mở rồi sao?"
Mà đây cũng là nguyên nhân khiến tôi cảm thấy động tác vừa rồi của cô Tứ rất kỳ lạ, đương nhiên tôi cũng cảm thấy kỳ lạ về việc nếu Nha Tử đã ở bên trong thì tại sao anh ta lại phải đóng cửa?
Cô Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, nhất quyết yêu cầu tôi tới mở cửa lần nữa, tôi cũng không có cự tuyệt mà đến quan sát cánh cửa cẩn thận, thỉnh thoảng còn chạm tay vào.
Trên cửa không có cơ quan, nếu chỉ dùng sức đẩy mạnh thì không đủ lực, như vậy còn có một cách khác nữa chính là dùng đến thuốc nổ, nhưng không đúng, bởi vì trên cánh cửa này không có dấu vết của thuốc nổ, có nghĩa là đây không phải là cách mà Nha Tử tiến vào.
Tôi nhìn hai bên cửa một chút, toàn bộ đều được dùng một loại gạch xanh thuần một màu đắp lên. Đột nhiên, ngay khi tôi vừa nhìn thấy một viên gạch màu xanh bị lệch ra khoảng nửa centimet thì nhanh chóng bước tới và đẩy viên gạch này vào trong.
Chỉ nghe một tiếng cọt kẹt, cửa thanh đồng thế mà chậm rãi mở ra, ngay khi cánh cửa vừa mở ra một khe hở thì có một bóng người đột nhiên chui ra từ bên trong...
****8:
Thân ảnh này vừa lao ra là đã ôm lấy tôi, khiến cho chiếc kính râm mang tính đặc trưng cũng rơi xuống cổ, đôi mắt của anh ta trong veo đến mức ở trong bóng tối còn có thể nhìn thấy một tia ánh sáng.
"Trường An, nhóc con cậu không sao chứ?"
Nhưng anh ta vừa mở miệng là chùm sáng kia lập tức bị dập tắt, tôi đẩy anh ta ra: "Cái vẻ thất vọng này của anh là có ý gì? Sao thế? Chẳng lẽ phải thấy tôi có chuyện thì anh mới cảm thấy vui vẻ sao?"
"Không có, không có, còn không phải là do quá mức ngạc nhiên sao!" Nha Tử đeo kính râm lên rồi cười ha hả nói.
Tôi mới không tin chuyện hoang đường này của anh ta, tôi có xảy ra chuyện hay không chẳng lẽ anh ta còn không rõ, dù sao một khi tôi xảy ra chuyện thì lão Yên cũng sẽ xảy ra chuyện.
Không đúng, sắc mặt của tôi lập tức thay đổi và hỏi anh ta có phải lão Yên đã xảy ra chuyện gì rồi không, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích thông tại sao anh ta vừa nhìn thấy tôi đã trở nên kích động như thế.
Nha Tử lắc đầu liên tục nói không có, nhưng tôi không tin mà ấn lên vai của anh ta, để anh ta nói ra sự thật.
Anh ta thấy mình không thể giấu được tôi nên lúc này mới thở ra một hơi nặng nề: "Cậu đi theo tôi."
Tôi nhìn lại phía sau, cô Tứ và Cầm Kiếm cũng từ trong bóng tối bước ra, Nha Tử liếc mắt nhìn bọn họ một cái, dường như không mấy kích động với sự xuất hiện của cô Tứ, ngược lại là lúc vừa nhìn thấy Cầm Kiếm, anh ta lại nhướng mày rồi tỏ ra khinh thường mà huýt sáo một cái, sau đó nói: Tiểu đạo sĩ, cậu trở về rồi sao?
Tôi ôm trán, hóa ra động tác huýt sáo này của Cầm Kiếm là học được từ chỗ của anh ta sao?
Động tác và biểu cảm này đều giống hệt nhau, ngoại trừ việc Nha Tử có phần ranh mãnh hơn một chút mà thôi.
Cầm Kiếm nhìn thấy Nha Tử thì như thể vừa nhìn thấy người thân, chỉ thấy anh ta cười hì hì một tiếng rồi chạy tới, cũng không biết hai người nói nhỏ với nhau cái gì, cuối cùng vẫn là Nha Tử nhớ tới chuyện quan trọng nên lúc này mới kết thúc được cuộc trò chuyện giữa bọn họ, sau đó vẫy tay với tôi, ý bảo là tôi đi theo anh ta.
Tôi không thể nói rõ bản thân đang có tâm tình gì, bởi vì lúc đầu tôi vốn cảm thấy rất lo lắng, nhưng sau khi nhìn cách Nha Tử và Cầm Kiếm tương tác với nhau, tôi lại cảm thấy lão Yên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, nếu không thì làm sao Nha Tử lại có tâm tình như thế?
Nhưng bây giờ anh ta lại lộ ra dáng vẻ vô cùng nghiêm túc như thế, khiến tôi nhất thời có chút không yên tâm.
Vì vậy, tôi cũng không hỏi thêm câu nào mà chỉ đi theo Nha Tử đi vào bên trong mộ thất.
Mộ thất không hề nhỏ, một chiếc quan tài nằm ở chính giữa chia mộ thất thành bốn phía, Côn Bố đang đứng ở một bên trong đó, còn lão Yên đang dựa vào người anh ta với vẻ mặt suy yếu.
Tôi vội chạy tới hỏi anh ta là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng Côn Bố lại lắc đầu với tôi, sau đó từ từ đặt lão Yên sang một bên, rồi mới dẫn chúng tôi đi đến một bên khác, nhưng vẻ mặt của anh ta lại có chút do dự, như thể nhất thời không biết nên nói gì.

Bình Luận

0 Thảo luận