Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 1270: - Bảo Vật Đạo Giáo

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:09:58
Tôi chui vào túi ngủ, vốn ban đầu tôi không ngủ được, nhưng chỉ sau một lát tôi liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, bởi vì đã có mấy người áo đen bảo vệ, nên tôi đã có một giấc ngủ vô cùng thoải mái.
Khi tôi tỉnh dậy thì trời vẫn còn tối, Hầu Chanh Chanh vẫn còn đang ngủ.
Khi này tôi mới nhìn thấy dưới mắt cô ấy có một vết màu xanh nhạt, hẳn là cô ấy đã chờ rất lâu mà không dám ngủ nhiều, mãi cho tới khi tôi xuất hiện cô ấy mới có thể yên tâm được hơn một chút.
Khẽ thở dài một tiếng, đây cũng là một người miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài mặt thì nói muốn phá huỷ nhiệm vụ của chúng tôi, nhưng tôi đoán chừng ban đầu cô ấy cũng không định làm như vậy, chẳng qua là vì cô ấy sợ, sợ chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó nên mới quyết bám theo tới tận đây mà thôi.
Tôi cũng không vội, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, ăn chút lương khô, rồi liền ngồi ở bên cạnh chờ Hầu Chanh Chanh tỉnh lại.
Tiện thể cũng để cho mấy người áo đen kia nghỉ ngơi một chút.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mặc dù họ là vệ sĩ và có thể lực tốt nhưng việc không ngủ trong một khoảng thời gian dài như vậy cũng khiến họ bị kiệt sức.
Mấy người mặc áo đen cũng không từ chối, họ dặn dò tôi phải để ý tới Hầu Chanh Chanh, lúc này họ mới yên tâm mà nằm xuống và bắt đầu ngủ.
Tôi không thể không khâm phục họ, khi thức thì họ tràn đầy năng lượng hơn người khác cả trăm lần, khi ngủ thì họ ngủ nhanh hơn bất cứ thứ gì khác.
Đại khái đến rạng sáng thì Hầu Chanh Chanh mới cử động, cô ấy chưa tỉnh lại hoàn toàn, những người mặc áo đen kia đã bật dậy như một phản xạ có điều kiện.
Nhìn họ như thế này, tôi cảm thấy có lẽ mình đã quá buông thả bản thân rồi!
Sau khi họ tỉnh dậy, chỉ chưa tới một giây sau mắt họ đã tỉnh táo hẳn, thậm chí ngay cả khi bị đột kích bất ngờ trong lúc ngủ thì tôi đoán chừng kẻ địch cũng chẳng chiếm được bất cứ lợi ích gì từ bọn họ cả.
Ngay lập tức tôi liền cảm thấy hứng thú, hỏi bọn họ ngày thường tập luyện thế nào?
Người đàn ông mặc đồ đen đứng đầu cả nhóm nhìn tôi chẳng khác gì một thằng ngốc, tôi có chút xấu hổ mã gãi đầu: "Không nói thì tôi, anh cũng đâu cần nhìn tôi như vậy."
"Đây là bí mật." Người cầm đầu phỏng chừng cảm thấy thái độ của mình có chút vấn đề, cho nên ngữ khí đã hoàn hoãn hơn một chút: "Nếu ai cũng biết được phương pháp này, chúng tôi sẽ không còn kiếm tiền được nữa."
Lời giải thích của anh cũng thực ra cũng rất hợp lý, tôi cũng chẳng có lý do gì để tiếp tục truy hỏi nữa, nên liền mỉm cười và khẽ gật đầu.
Lúc này Hầu Chanh Chanh đã hoàn toàn tỉnh táo, hỏi chúng tôi đang thảo luận chuyện gì thế?
Tôi nhún vai, đáp: "Chẳng qua chỉ tán gẫu vài câu thôi, nếu cô đã dậy rồi thì hãy nhanh chóng ăn chút gì đó đi, chúng ta phải xuất phát rồi."
Hầu Chanh Chanh cũng không lằng nhằng, cô ấy bài bản lấy lương khô ra, rồi ăn xong một cách thành thạo, sau đó mới phủi tay và hỏi tôi tiếp theo nên đi theo hướng nào.
Tôi lấy bản đồ ra, dùng bút vẽ ngắn gọn và đánh dấu lại những nơi mà mây tía đã từng xuất hiện.
"Anh chắc chắn chưa?" Hầu Chanh Chanh có chút không dám tin tưởng.
Tôi gật đầu, nói khi ở dưới chân núi tôi đã từng nhìn thấy, cũng chỉ có nơi như vậy mới giống như nơi có mộ lớn.
Đám người của Xích Mi chắc hẳn cũng đang hướng tới nơi này, và xét theo lộ trình của bọn chúng thì quả thực đang tiến gần hơn với nơi có mây tía.
Hầu Chanh Chanh cau mày, nói cô ấy cũng từng nghe đồn về thuốc trường sinh, dựa theo tấm lòng của Khâu Xử Cơ - đạo sĩ phái Toàn Chân, hẳn ông ấy không phải là người đã xây nên lăng mộ, huống hồ ông ấy cũng chẳng đủ thời gian để tạo ra thứ này.
Tôi mỉm cười và đồng ý, thế nhưng Khâu Xử Cơ vẫn có thể làm ra được một chuyện.
"Chuyện gì?" Hầu Chanh Chanh tò mò nhìn tôi.
Tôi chỉ lên trời rồi chỉ vào ngọn núi phủ tuyết dưới chân chúng tôi: "Có thể ông ấy đã dùng cả dãy núi Côn Luân này làm lăng mộ cho mình."
"Cái gì?" Hầu Chanh Chanh kinh ngạc nói.
Tôi ra hiệu cho cô ấy dừng quá ngạc nhiên, Khâu Xử Cơ am hiểu phong thuỷ, nếu ông ấy tìm được nơi có phong thuỷ hợp ý như núi Côn Luân này, thì cho dù ngôi mộ này có nhỏ đến đâu vẫn có thể tỏa ra khí thế như những lăng mộ lớn, bởi vậy tôi mới đưa ra phán đoán như vậy.
Hầu Chanh Chanh suy tư một lát, nói: "Được rồi, nếu anh đã chắc chắn như thế, chúng ta cứ làm như vậy đi."
Kỳ thật tôi cũng chẳng chắc chắn lắm, nhưng bây giờ tôi phải chứng tỏ bản thân và cho mọi người biết sức mạnh của mình!
"Côn Bố, anh có thể đi được không?" Tôi nhìn về phía Côn Bố ở bên cạnh.
Sắc mặt của anh ta đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn tái nhợt và chẳng có chút huyết sắc nào, nhưng anh ta vẫn gật đầu với tôi, nói không sao cả, chỉ là tốc độ của anh ta có thể sẽ rất chậm.
Tôi cũng gật đầu nói không sao, tốc độ chậm một chút cũng vừa khéo, hiện tại chúng tôi cũng chẳng cần đi nhanh.
Thấy tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, nên tôi lập tức tìm một chỗ cao, trèo lên đó và quan sát tình hình xung quanh một phen, sau khi xác định được hướng đi, chúng tôi lại bắt đầu leo lên núi tuyết lần nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận