Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 1102: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 02:09:58
Cô ấy không thể tin được, cho nên khi đối mặt với truy vấn của chúng tôi mới có những hành xử tiêu cực.
Tôi đương nhiên hiểu được, dù sao cũng là thứ ở sâu trong trí nhớ, trong lúc nhất thời chính cô ấy cũng không thể tiếp nhận, huống chi còn phải nói cho chúng tôi biết?
Chỉ là hiện tại cô ấy nói từ sau khi trận Âm Dương mở ra, đến lúc giáo sư Hứa tỏ vẻ bộ trưởng Hầu biết trận Âm Dương, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cũng biết đoạn ký ức này thật sự không giấu nổi nữa.
"Có lẽ, lần này cha tôi để cho tôi cùng đi với mọi người, cũng là cất giấu phần tâm tư này!" Hầu Chanh Chanh cười khổ một tiếng, nói bộ trưởng Hầu không có dũng khí nói ra những chuyện cũ này, liền mượn miệng của cô ấy.
Cho nên mới nói cho cô ấy biết về đường hầm này, sau khi cô ấy biết đường hầm này, tất nhiên vào thời khắc xuất hiện nguy cơ đầu tiên liền sẽ nhớ đến nói, chuyện sau đó cũng thành lẽ đương nhiên.
Hầu Chanh Chanh cảm thán hai câu liền tiếp tục rơi vào hồi ức.
Người anh trai này ở trong ấn tượng của cô ấy vô cùng trầm mặc ít nói, nhưng đối với cô ấy lại rất tốt, sẽ mang theo cô ấy đi chơi khắp nơi, những thú vui này khi cô ấy đi theo bộ trưởng Hầu sẽ không hưởng thụ được, bởi vì bộ trưởng Hầu tuy rằng thương cô ấy, nhưng một người đàn ông thì có thể có bao nhiêu cẩn thận?
Hầu Chanh Chanh cũng không biết mẹ mình là ai, có thể nói người anh trai chỉ lớn hơn cô ấy mấy tuổi là người mà cô ấy ỷ lại nhất khi còn bé.
Cũng may bộ trưởng Hầu chưa bao giờ phản đối hai người bọn họ chơi cùng một chỗ, có một ngày cô ấy theo thường lệ cùng anh trai đi ra cửa, anh trai lại đột nhiên ngã xuống đất, cả người run rẩy không ngừng.
Khi bộ trưởng Hầu chạy tới, Hầu Chanh Chanh còn chưa nói gì, cánh tay cô đã bị kéo lên.
"Cha tôi vén tay áo của tôi lên, dùng dao hung hăng cắt một đường trên cổ tay của tôi!" Hầu Chanh Chanh lẩm bẩm nói, cô ấy vừa nói vừa chậm rãi xắn tay áo lên, nói đây chính là vết sẹo năm đó lưu lại, nếu như không nhớ ra những chuyện này, cô ấy thật sự cho rằng mình đã từng tự sát.
Nụ cười của cô ấy mang theo châm chọc, nói cha cô ấy nuôi cô ấy chỉ là vì anh trai.
Anh trai bị bệnh lạ, cho nên không thể mang về Yến Kinh. Chức vụ của cha tôi khác biệt, thân mang sứ mệnh bảo vệ bảo vật quốc gia.
Nếu bị kẻ thù trong bóng tối biết ông ấy có một đứa con trai như vậy, nhất định sẽ trở thành mục tiêu, đến lúc đó mạng của anh trai nhất định không giữ được.
Cho nên Hầu Chanh Chanh đã bị đẩy ra ngoài, cô ấy ở trong vòng tròn quyền quý của Yến Kinh mặc dù không lộ diện, nhưng thanh danh lại vô cùng vang dội, ai cũng biết bộ trưởng Hầu yêu thương con gái tận trời, mặc kệ cô muốn cái gì cũng đều sẽ cho.
Có Hầu Chanh Chanh ở phía trước làm lá chắn, tự nhiên không ai theo đuổi vấn đề khác của bộ trưởng Hầu.
Nhưng những việc này Hầu Chanh Chanh không biết, cô ấy chỉ biết là khi cha nắm chặt cánh tay cô ấy rồi cắt xuống một dao kia, lại đưa tay cô ấy tới bên miệng anh trai, cô ấy chỉ cảm thấy sợ hãi!
****
Năm đó, bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên cô ấy không hiểu cái gì gọi là sợ hãi, chỉ biết là mình phải không ngừng cố gắng thoát ra, nhưng người cha vẫn thường rất cưng chiều cô ấy lại không buông tha, cứ nắm chặt cánh tay của cô ấy và đưa máu của cô ấy vào miệng anh trai cho đến khi người anh tỉnh lại.
"Sau khi anh trai tỉnh lại và nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không chịu nổi..."
Hầu Chanh Chanh cười nói: "Ai có thể chịu nổi chứ?"
Nhưng do tuổi của hai đứa nhỏ cũng không lớn, cộng thêm việc anh trai chỉ phát bệnh một lần sau đó lại giống với người bình thường, cho nên vấn đề này cũng không đọng lại trong đầu của bọn họ được lâu thì đã bị những chuyện khác hấp dẫn lực chú ý, nhưng khi Hầu Chanh Chanh năm tuổi, cô ấy liền cảm thấy có gì đó khác lạ.
"Nơi được gọi là thị trấn nhỏ chẳng qua chỉ là nơi cha tôi dùng để nuôi nấng anh trai mà thôi, giấu ở trong núi sẽ không có người tìm ra được, nhưng ông ấy vẫn phái mấy thuộc hạ trung thành của mình đến canh chừng để phòng ngừa sai sót.
Thế nhưng, trên đời này chung quy không có gì là hoàn hảo cả - Bởi vì anh trai tôi đã bắt đầu không muốn bị kiểm soát."
Đôi mắt của Hầu Chanh Chanh nhìn chằm chằm vào khoảng không, cũng không biết là nghĩ đến điều gì mà lại cười khẽ một tiếng, trông rất xinh đẹp.
Người anh trai chỉ lớn hơn Hầu Chanh Chanh ba tuổi quả thực là một người rất tốt bụng.
Bởi vì những điều mà Hầu Chanh Chanh đã quên mất từ lâu vẫn còn đọng lại trong lòng của anh ấy, thực ra từ sau lúc đó anh ấy vẫn phát bệnh, nhưng anh ấy không muốn uống máu của em gái mình nữa, cho nên cứ mỗi lần phát bệnh thì anh ấy sẽ lặng lẽ trốn đi.
Anh ấy cảm thấy khoảng cách mình bắt đầu phát bệnh đã ngày càng ngắn lại. Chờ đến khi anh ấy thực sự không thể kiềm chế được nữa thì mới nhặt một con thỏ chết ở trên núi về và hút cạn máu của nó, cũng từ lúc đó anh ấy đã biết chính mình nên rời đi.
Nhưng rốt cuộc anh ấy cũng chỉ mới tám tuổi, cho nên vào ngày đầu tiên anh ấy rời khỏi thị trấn thì đã bị thủ hạ của cha phát hiện ra, dù sao một đứa trẻ tám tuổi có thể đi được bao xa chứ?

Bình Luận

0 Thảo luận