Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế

Chương 1007: Bên ngoài Vân Mộng thành

Ngày cập nhật : 2025-09-17 10:46:01
. . . .
Vân Mộng trạch chính là một trong số những sinh mệnh cấm khu ở giới vực vĩ độ cao.
Nó nằm ở Vân Mộng Tinh Vực.
Đồng thời Vân Mộng trạch còn chiếm cứ tám phần địa vực của Vân Mộng Tinh Vực.
Điều này liền cũng liền dẫn tới tài nguyên có thể thu thập rất ít.
Muốn lấy được đến càng nhiều tài nguyên tốt chỉ có thể mạo mạo hiểm mà tiến vào bên trong Vân Mộng trạch tìm kiếm.
Cho nên phân chia thế lực ở Vân Mộng Tinh Vực cũng cực kỳ đặc thù.
Ở chỗ này không có bất kỳ một tông môn nào.
Vân Mộng thành chính là thành trấn duy nhất ở Vân Mộng Tinh Vực.
Trong thành trấn này có hai thế lực lớn là Liên Minh Phù Triện Sư cùng với Liên Minh Trận Pháp Sư.
Hai thế lực theo như tên gọi, do Phù triện sư cùng với Trận pháp sư làm chủ.
Cho nên Vân Mộng thành sẽ do phủ Thành chủ, Liên Minh Phù Triện Sư và Liên Minh Trận Pháp Sư chi phối.
Một khi ra khỏi Vân Mộng thành sẽ là pháp ngoại.
Vô số kẻ liếm máu trên lưỡi đao, đánh giết cướp bóc, không chuyện ác nào không làm sinh tồn bên ngoài.
Tà tu đông đảo!
Không có người nào quản, cũng không có người nào nguyện ý quản cả.
Không có tài nguyên thì khó có thể quản lý.
Phủ Thành chủ, Liên Minh Phù Triện Sư cùng với Liên Minh Trận Pháp Sư làm sao có thể tiêu phí tinh lực đi quản chứ?
Thậm chí còn, nếu như người thuộc ba thế lực ra khỏi Vân Mộng thành.
Những kẻ bên ngoài cũng sẽ không màng gì cả mà giết hại cướp đoạt tài nguyên, hoàn toàn không cố kỵ!
Vậy nên dù là người của ba thế lực cũng sẽ không dễ dàng ra ngoài.
Nhưng mà có một vài thời điểm vẫn có người đi ra bên ngoài.
Giờ phút này.
Ở một khu rừng cách Vân Mộng thành khoảng trăm dặm.
Bên trong một khu rừng.
Có một nam tử hơi thở uể oải, một áo trắng đã bị máu nhuộm đỏ đang dựa vào thân cây, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch.
Hiển nhiên người này đã đạt tới cực hạn.
Phía sau nam tử có một nữ tử mặc váy lụa vàng nhạt đang nằm trên đất, sắc mặt ửng hồng, hô hấp cực kỳ không bình thường.
Hình như đã bị hạ dược rồi.
"Doãn Sĩ Liêm, đã tới nước này rồi ngươi không cần chống cự làm gì."
Vừa dứt lời liền có năm tên nam tử thô tráng khiêng đại đao đi tới.
Một tên nam tử trong nhóm cười lạnh nói:
"Từ bỏ giãy giụa đi, có lẽ ta còn có thể cho ngươi chết thống khoái."
Doãn Sĩ Liêm ôm cánh tay đã đứt gãy, thở hổn hển quát:
"Tưởng Đồng, ngươi không sợ chúng ta Liên Minh Phù Triện Sư chúng ta thanh tính toán với các ngươi sao."
Tưởng Đồng hiển nhiên là tên cầm đầu trong năm người.
Chỉ thấy Tưởng Đồng cùng với bốn người phía sau hắn đều tùy ý cười to.
"Liên Minh Phù Triện Sư?
Nếu ở bên trong Vân Mộng thành, có lẽ chúng ta còn sẽ kiêng kị ba phần, nhưng nơi đây là bên ngoài Vân Mộng thành!
Dù có chém giết các ngươi thì Liên Minh Phù Triện Sư cũng không dám ho một tiếng?!"
Sắc mặt Doãn Sĩ Liêm trở nên khó coi, hắn biết bọn họ đang nói sự thật.
Người Liên Minh Phù Triện Sư và Liên Minh Trận Pháp Sư đối với mấy người này mà nói là bảo khố di động.
Dù sao hai cái chức nghiệp đều giàu có.
Trên thân mang theo nhiều tài nguyên.
Nhưng đã tới thời điểm cùng đường bí lối rồi, Doãn Sĩ Liêm vẫn muốn giãy giụa một chút.
"Còn Trình Dao đây? Nàng chính là nữ như của thành chủ Vân Mộng thành!"
Một tên phía sau Tưởng Đồng liếm đại đao, nở nụ cười đầy dâm uế.
"Người chúng ta muốn chính là Trình Dao, Trình Dao là mỹ nhân đệ nhất Vân Mộng thành, ngươi cảm thấy chúng ta có thể buông tha nàng sao?"
Tưởng Đồng tiếp lời, cười lạnh nói:
"Chờ năm chúng ta sảng khoái xong lại bắt lão đông tây thành chủ Vân Mộng thành kia tới chuộc người! Chúng ta đây sẽ có đủ tài nguyên tu luyện."
Dù sao tài nguyên tu luyện ở Vân Mộng Tinh Vực quá ít.
Đám người bên ngoài Vân Mộng thành dựa vào đánh cướp người trong Vân Mộng thành mà lấy được tài nguyên tu luyện.
Đương nhiên. . . . . . Cũng sẽ giết hại lẫn nhau.
Giờ phút này, tuy rằng Trình Dao đã bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn có thể nghe được mọi người đang đối thoại.
Nàng muốn bò dậy nhưng toàn thân cứ mềm nhũn.
"Được rồi, đừng giãy giụa."
Tưởng Đồng cười to nói:
"Tô Nhuyễn Thanh Phong tán này là chúng ta tốn nhiều tiền đổi từ chợ đen, cả cường giả Thần Vương cảnh hậu kỳ cũng sẽ bị mê choáng!"
"Các huynh đệ, bắt đầu làm việc đi, không nên kéo dài thời gian nữa để tránh cành mẹ đẻ cành con."
"Sau đó mang Trình Dao về, chúng ta có thể tùy ý đùa bỡn, ha ha ha ha ha!"
Bốn tên nam tử thô tráng phía sau Tưởng Đồng nghe xong, nháy mắt giống như được tiêm máu gà vọt tới Doãn Sĩ Liêm.
Doãn Sĩ Liêm thấy thế cắn răng muốn đón đánh, nhưng mà hắn đã đạt tới cực hạn rồi, linh khí gần như bị đào rỗng. . . . . .
Trong thời khắc này.
Bỗng có từng tia kiếm ý xuất hiện.
Kiếm ý hóa thành năm thanh trường kiếm bắn nhanh về phía năm người Tưởng Đồng.
Năm người thấy thế liền kinh hãi.
Đồng thời bộc phát tu vi Thần Vương cảnh trung kỳ!
Tưởng Đồng thì đạt tới Thần Vương cảnh hậu kỳ!
Toàn lực ra tay đánh tan năm trường kiếm.
Khi nhìn về phía trước lần nữa liền phát hiện có bốn người đang đứng trước mặt Doãn Sĩ Liêm.
"Nơi này chính là Vân Mộng Tinh Vực sao?"
Một nam tử tay cầm trường kiếm màu bạc, thân kiếm hoa văn ngân long xem như không có việc gì, lên tiếng hỏi.
Một nam tử dáng người cường tráng, làn da hơi đen gật đầu nói:
"Dựa theo tin tức Ma Thần Huyền Giáp cung cấp thì hẳn là nơi này."
Phương Khung nhìn quanh, khẽ nhíu mày:
"Hình như linh khí nơi này có chút loãng."
Mục Phù Sinh bất đắc dĩ thở dài, nói:
"Đi hỏi một chút sẽ biết, có thể hỏi hai vị phía sau chúng ta đây."
Người tới đúng là nhóm Diệp Thu Bạch!
Thời điểm đi qua nơi đây bọn họ phát hiện có linh khí dao động.
Sau khi quan sát một hồi, cũng nghe ra Doãn Sĩ Liêm cùng với Trình Dao này là nhân vật quan trọng trong hai thế lực lớn.
Vì thế Phương Khung liền đề nghị cứu bọn họ, sau đó có thể thuận lý thành chương dò hỏi tin tức.
Mục Phù Sinh vốn muốn tự mình đi hỏi thăm.
Kết quả Diệp Thu Bạch cùng Tiểu Hắc trực tiếp hành động, sau đó nói làm như thế này thuận tiện nhất.
Cho nên mới có cảnh tượng hiện tại. . . . . .
Sắc mặt Tưởng Đồng trở nên khó coi nhìn bốn người Diệp Thu Bạch, quát:
"Các ngươi là người phương nào?
Dám can đảm ngăn trở chúng ta làm việc sao?"
Diệp Thu Bạch lắc đầu nói:
"Chỉ là chúng ta có việc muốn dò hỏi hai người này, cho nên xin mời các ngươi rời đi."
"Đùa cái gì vậy!"
Một tên nam tử quát to:
"Dù là ba thế lực bên trong Vân Mộng thành cũng không thể uy hiếp chúng ta, một tên Thần Vương cảnh sơ kỳ nho nhỏ từ đâu ra, can đảm cản đường chúng ta?"
Tưởng Đồng hừ lạnh một tiếng:
"Một khi đã như vậy thì giết luôn các ngươi, đúng lúc có thêm tài nguyên tu luyện."
Dứt lời liền cùng bốn người còn lại phóng nhanh về phía mấy người Diệp Thu Bạch.
Doãn Sĩ Liêm gấp gáp nhắc nhở:
"Cẩn thận, bọn họ đều ở Thần Vương cảnh trung kỳ, trong đó còn có một tên Thần Vương cảnh. . . . . ."
Chính là hắn còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng đen trực tiếp xông ra ngoài.
Hai tay thò tới bắt lấy mặt hai tên Thần Vương cảnh trung kỳ xông tới trước.
Ngay sau đó thân hình tiếp tục vọt tới trước.
Kéo theo hai người này, bàn tay hạ xuống ấn đầu hai người lún vào trong đất!
Ầm!
Mặt đất rạn nứt!
Giống như có động đất xảy ra.
Không hề có cơ hội chống đỡ!

Bình Luận

1 Thảo luận