. . . .
Một nhiệm vụ bất khả thi.
Đây là suy nghĩ xuất hiện trong đầu hầu hết các thiên kiêu ở đây.
Nếu chỉ như vừa rồi thì bọn họ còn có cách vượt qua.
Nhưng khi đối mặt với chín vòi rồng xuất hiện cùng lúc hoàn toàn phong tỏa con đường phía tới cùng với sóng lớn xung quanh không ngừng vùi dập.
Hơn nữa thêm không gian vặn vẹo và ma thú như hổ rình mồi.
Lòng tin của bọn họ hoàn toàn bị đánh đổ.
Mạnh mẽ xông vào? Chỉ có một con đường chết.
Khi nhìn thấy bức tường vòi rồng, Nam Tòng Ẩn lên tiếng:
"Được rồi, lui về đi."
Nam tử nghe được mệnh lệnh mới bắt đầu đường cũ trở về.
Khi nam tử về chỗ cũ thì toàn thân thể đã trải rộng vết thương.
Hiển nhiên dưới sự giáp công của hai vòi rồng to lớn, hắn cũng không có thuận lợi.
Nam Tòng Ẩn nhìn về phía mọi người, sắc mặt ngưng trọng nói:
"Tình huống chính là như vậy, cửa thứ nhất có lẽ còn có biện pháp thông qua, nhưng cửa thứ hai mới là khảo nghiệm thật sự dành cho các vị.
Phương thức duy nhất để thông qua chính là khi vòi rồng lắc lư thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một khe thật nhỏ.
Nhưng tốc độ khép lại quá nhanh, quy luật xuất hiện cũng cực kỳ không ổn định.
Coi như là Giám Sát Thánh Điện chúng ta, trong mười người cũng vẻn vẹn chỉ có hai người có thể xuyên qua.
Cho nên có xông vào hay không đều do các vị tự mình quyết định.
Xông qua chính là cơ duyên lớn đang chờ, không có xông qua chỉ có thể tự cầu nhiều phúc."
Nam Tòng Ẩn nghiêm túc quét mắt nhìn mọi người.
Đối với hắn mà nói, nếu như ngay cả dũng khí xông vào cũng không có, tất nhiên không có khả năng xông qua.
Trong lúc nhất thời nhụt chí cùng với khiếp ý ít nhiều đều ảnh hưởng tới tốc độ bản thân hoặc là khả năng phán đoán tình huống.
Muốn phát hiện những khe hở nhỏ, sau đó kịp thời xông qua trước khi chúng khép lại thì không thể khiếp sợ và nhụt chí.
Lúc này, Trương Thư Minh của Âm Dương Huyền Minh tông lại hỏi:
"Sau khi vượt qua cửa ải này còn có cửa ải nào khác hay không?"
Nam Tòng Ẩn gật đầu nói:
"Còn có một cửa cuối cùng, bất quá cửa cuối cùng này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua là khảo nghiệm tư chất thôi, người không đủ tư chất thì không cách nào bước vào cổ chiến trường."
Nghe đến đây mọi người đều trầm mặc.
Sau khi trải qua khảo nghiệm sinh tử này, còn có khả năng lớn là không thể thông qua.
Điều này làm cho trong lòng bọn họ không khỏi xuất hiện một cán cân, cân xem lần này có đáng giá mạo hiểm tính mạng hay không.
Nam Tòng Ẩn lại nói:
"Nếu muốn rời đi có thể rời đi trước, bình chướng vĩ độ còn chưa đóng lại, các vị có thể tự quay về tông môn của mình."
Vừa nghe lời này sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Nhưng không ai lựa chọn rời đi!
Nghe tới đây, Kim Vô Tẫn cười lạnh nói:
"Tính toán thật ác độc."
Đám người Diệp Thu Bạch cũng khẽ nhíu mày.
Vốn là có thể rời đi rồi thôi, thế nhưng Nam Tòng Ẩn nói ra lời này chẳng khác nào khi bọn họ lựa chọn rời đi trong lòng chắc chắn sẽ sinh tâm ma, đối với tu luyện và phá cảnh sau này sẽ là đả kích trí mạng.
Nếu không nói gì thì mấy người rời đi cũng sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng những lời này của Nam Tòng Ẩn nghe qua thì không có gì.
Trên thực tế lại khiến cho mọi người cảm giác được sự khinh miệt ẩn bên trong, gia tăng gánh nặng trong lòng đám thiên kiêu ở đây.
Đối với người tu đạo có thiên phú cao mà nói, tâm tính vững vàng cực kỳ trọng yếu.
Phá cảnh cần tâm cảnh vững vàng, không thể có tâm ma.
Một khi sinh ra tâm ma, lúc phá cảnh tâm ma sẽ nhân cơ hội tấn công, xử lý không thỏa đáng nhất định sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma!
Lời Nam Tòng Ẩn nói hiển nhiên trở thành đạo khảm trong lòng bọn họ, phóng đại tâm ma vô hạn!
Đây cũng là vì sao sắc mặt của đám thiên kiêu trở nên khó coi nhưng không hề rời đi.
Rời đi thì hạt giống tâm ma sẽ bị gieo xuống trong lòng.
Trừ phi là loại người vô tâm vô phế, coi trọng mạng sống hơn bất cứ thứ gì mới có thể không quan tâm.
Ví dụ như Lục Trường Sinh......
Chỉ tiếc ở thế giới tu đạo này, mỗi người đều đặt tu vi đặt ở vị trí thứ nhất, loại người có tâm tính như Lục Trường Sinh cực kỳ hiếm.
Lúc này, Diệp Thu Bạch cười nói:
"Xem ra đã chứng thực âm mưu của Giám Sát Thánh Điện rồi."
"Bây giờ muốn đi cũng không đi được."
Hơn nữa đám người Diệp Thu Bạch căn bản không có ý định lui, dù sao Côn Lôn Khư ở trong cổ chiến trường, có vật mà Tiểu Hắc cần lấy.
Huống hồ dưới sự áp bức của Tà Ma Vực, bọn họ đều cần nắm bắt tất cả cơ duyên, thu hoạch cơ duyên để nhanh chóng gia tăng thực lực của mình.
Nam Tòng Ẩn quan sát biểu hiện mọi người, trong lòng cười lạnh, sau đó nói:
"Nếu không có ai muốn rời đi, như vậy các vị có thể bắt đầu."
Nam Từ Ẩn nói xong xếp bằng ngồi xuống giữa hư không, nhắm hai mắt lại mặc kệ thế sự.
Mọi người thấy một màn này mà trong lòng thầm hận.
Nhưng e ngại địa vị thực lực của đối phương nên không thể phát tác, chỉ đành oán hận đưa mắt nhìn những vòi rồng ở xa xa.
Lúc này, Hồng Anh đột nhiên phóng tới vòi rồng!
Ngay cả đám người Diệp Thu Bạch cũng không kịp phản ứng.
Ninh Trần Tâm lại cười nói:
"Nhị sư tỷ thân mang đế vương ý, trời sinh làm đế, tự nhiên quyết đoán không e không ngại."
Tâm sinh thoái ý, nhu nhược khiếp ý.
Chỉ cần lòng sinh một trong hai đều không thể duy trì đế vương ý.
Mộc Uyển Nhi cười hì hì nói:
"Nếu đã như vậy thì chúng ta tới nào."
Tiểu Hắc nhún vai:
"Trong tình huống này mà trông cậy bọn họ thu hoạch manh mối trước là chuyện không có khả năng."
Ngay sau đó đám người Diệp Thu Bạch cũng theo sau Hồng Anh vọt tới.
Thấy thế, Kim Vô Tẫn cười to:
"Đây mới là người tu đạo!
Sắc mặt Quý Thiên Dao trở nên nghiêm túc, trong nội tâm đột nhiên có một bóng người áo trắng hiện lện.
Đó là Lục Trường Sinh.
Đây là một cơ hội của nàng, nếu nàng không nắm chặt, có lẽ không có tư cách đứng bên cạnh hắn......
Hai người đồng thời theo sau.
Những người khác thấy mấy người hành động, không có ý định tiếp tục quan sát nữa.
Cũng có người tự tin vọt tới.
Trong đó có vài tên không tiết ra chút khí tức nào.
Ngay cả Nam Tòng Ẩn cũng không khỏi mở mắt nhìn thoáng qua vài lên này, mắt lóe lãnh ý.
Quả nhiên...... bọn họ vẫn ra tay.
Bất quá, ở bên trong chơi chết các ngươi là được.
......
Cửa ải thứ nhất, đối với đám người Diệp Thu Bạch cũng không có gì khó khăn.
Chỉ là hơi tốn thời gian, nhất cử đột phá.
Đối với mọi người, đau đầu nhất chính là cửa thứ hai này.
Diệp Thu Bạch cầm đầu đứng trước bức tường vòi rồng, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này một tên nam tử trông cực kỳ lỗ mãng tiến lại gần, ười nói:
"Các ngươi phát hiện cái gì sao?"
Diệp Thu Bạch cũng hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu.
Nam tử cười nói:
"Đã như vậy, không bằng chúng ta hợp tác đi?
Hợp tác thì khả năng thành công cũng lớn hơn một chút......"
Nói tới đây nam tử làm bộ kích động khoát tay áo, vội la lên:
"Các ngươi không cần lo lắng ta sẽ cản trở, các ngươi xem."
Nam tử lập tức bạo phát ra thực lực Thần Hoàng cảnh sơ kỳ!
Không đợi Diệp Thu Bạch đáp ứng, nam tử này nhiệt tình nắm lấy tay Diệp Thu Bạch lắc lư:
"Ai nha, đa tạ đa tạ, ta tên là Tống Kiêu, xin chỉ giáo nhiều, xin chỉ giáo nhiều."
Đám người Diệp Thu Bạch đều không hiểu chuyện gì.
Cái kẻ...... Kẻ dở hơi này từ đâu tới?
Bất quá khi Tống Kiêu tiến lên có hai người, một nam một nữ bỗng liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Nhưng vẫn để Mục Phù Sinh và Ninh Trần Tâm phát giác......
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận