Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế

Chương 777: Sư tôn, ta làm không được

Ngày cập nhật : 2025-09-17 10:45:15
. . . .
Bên trong Trường Sinh giới làc cảnh tượng tường hòa, bốn mùa như xuân, cành liễu tung bay.
Ánh mặt trời rơi xuống như giúp cho đại địa phủ thêm một tầng áo hoàng kim.
Chính là trong hoàn cảnh tường hòa yên tĩnh thế này tâm tình của Lục Trường Sinh lại hoàn toàn tương phản.
Chỉ thấy Lục Trường Sinh ngồi trên chiếc ghế, bên cạnh là Cốt Dực Xà Hổ to lớn giống như tiểu cẩu ghé vào người hắn.
Chỉ là Cốt Dực Xà Hổ cũng không phải đang ngủ, cũng không phải đang la lối khóc lóc.
Mà trong ánh mắt nó tràn ngập sự ủy khuất.
Bởi vì Lục Trường Sinh vừa trò chuyện với Mục Phù Sinh vừa bất giác đưa tay không ngừng rút lông trên thân Cốt Dực Xà Hổ . . . . .
Trong khoảng thời gian này, nó ở bên Trường Sinh giới.
Bởi vì linh khí cực kỳ đầy đủ, cạnh bên cây liễu nên lý giải về đạo tắc chi lực và tốc độ đột phá của Cốt Dực Xà Hổ được tăng phúc.
Đồng thời, đôi khi Lục Trường Sinh sáng tạo ra đan dược mới sẽ cho Cốt Dực Xà Hổ thử dược tính trước.
Tuy rằng có đan dược đưa tới hiệu quả kỳ kỳ quái quái nhưng đại bộ phận đều giúp tăng cường tu vi và thực lực!
Hiện giờ Cốt Dực Xà Hổ dưới đủ loại yếu tố trợ giúp mà thân thể đã hoàn toàn cải tạo, huyết mạch cũng có sự tiến hóa.
Quan trọng hơn là nó đã đột phá đến Thần Vương cảnh đỉnh. . . . . .
Chỉ kém một bước liền có thể bước vào Thần Hoàng cảnh. . . . . .
Thần Vương cảnh chính là cảnh giới trước Thần Hoàng cảnh.
Dù đặt ở giới vực vĩ độ cao cũng có thể đủ trở thành cường giả một phương.
Nhưng bây giờ Cốt Dực Xà Hổ thế nào?
Lại biến thành sủng vật của Lục Trường Sinh.
Ghé vào người hắn, động cũng không dám nnhích một chút, bị Lục Trường Sinh duỗi tay ra thu tay lại, trong lòng bàn tay liền có thêm một nhúm lông . . . . .
Hoàng Thiên thấy một màn như vậy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói:
"Lại nhổ nữa là không còn lông nữa . . . . ."
Đột nhiên.
Lục Trường Sinh lớn tiếng nói:
"Cái gì? Lại gây chuyện nữa sao?!
Xem thời gian hẳn là đám nhãi ranh kia vừa mới đến giới vực trung vĩ độ đi?"
Theo Lục Trường Sinh quát lớn, bàn tay cũng dùng lực mạnh hơn.
Tức khắc Cốt Dực Xà Hổ kêu lên.
Lần túm lông này thiếu chút nữa đã lột luôn lớp da của nó. . . . . .
Mục Phù Sinh ở bên kia run rẩy nói:
"Sư. . . . . . Sư tôn, ta. . . . . . Cũng vừa mới biết. . . . . ."
"Vừa mới biết?"
Lục Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi, bàn tay dùng sức nhiều hơn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Cốt Dực Xà Hổ cũng càng run rẩy với biên độ lớn hơn.
"Đừng nói ngươi vừa mới biết, Mục Phù Sinh à Mục Phù Sinh, vi sư tín nhiệm ngươi đến cỡ nào mới giao trọng trách giao cho ngươi?"
Nghe lời này, Mục Phù Sinh cảm thấy bất đắc dĩ.
Không cần phải tín nhiệm như thế!
Dựa theo tốc độ gây chuyện của các sư tỷ sư huynh, làm thấy thế nào đều xem không được nha!
"Không cần tìm bất kỳ lấy cớ! Nếu ngươi lại mau một chút, sự tình có phải hay không liền sẽ hảo một chút?"
"Lại có lần sau nữa ta sẽ để cho Tiểu Hắc nấu cơm, một mình ngươi ăn hết!"
Nói xong, Lục Trường Sinh liền thở phì phì quăng ngọc bội ra ngoài.
Bàn tay bóp bóp, nghiêng đầu nhìn liền tỏ vẻ hoảng sợ.
"A? Cẩu tử, sao lông trên người của ngươi biến đâu hết rồi?"
"Đến kỳ rụng lông sao? Ma thú cũng có kỳ rụng lông?
Nhưng cũng không đến mức rụng sạch thế này đi?"
Cốt Dực Xà Hổ nghe xong u oán nhìn Lục Trường Sinh, sau phịch phịch cốt cánh, không quay đầu lại mà bay về phía nơi xa.
Chỉ là bóng lưng kia muốn bao nhiêu u oán liền có bấy nhiêu u oán. . . . . .
Lục Trường Sinh nhìn về phía Hoàng Thiên bên cạnh hỏi:
"Nó làm sao đó? Có người khi dễ hả?"
Hoàng Thiên trợn trắng mắt, tập trung tu luyện.
. . . . . .
Bên kia.
Mục Phù Sinh ngây ngốc nhìn ngọc bội trở nên ảm đạm mà hoảng sợ.
Giống như nghe được tin tức gì khủng bố lắm vậy.
Một bên, Mộc Uyển Nhi vỗ vỗ bả vai Mục Phù Sinh nói:
"Sư đệ à, ngươi có lộc ăn."
Sau đó không khỏi cười thành tiếng.
Thạch Sinh thì nhắc nhở nàng:
"Ngươi phải gọi là sư huynh."
Mộc Uyển Nhi tức khắc ngừng cười.
Mục Phù Sinh vẫn chưa hết kinh hoảng.
Quay đầu lại nhìn về phía mấy người Hồng Anh, sắc mặt dại ra nói:
"Nếu không. . . . . . Các sư huynh sư tỷ nói với sư tôn chút, về sau có chuyện gì xảy ra đều là các ngươi tự gây họa?"
Cơm do Tiểu Hắc sư huynh làm là thứ người có thể ăn?
Đó là thứ mà người có thể ăn?
Phòng bếp còn tự mình phát nổ kìa!
Thời điểm ăn phỏng chừng cần cầm thêm mấy viên giải độc đan!
Chuyện này so với đại sư huynh bị phạt đi quét núi còn nghiêm trọng hơn nha!
Hồng Anh cười ngâm ngâm nói:
"Về sau ngươi không nói không phải sẽ không có chuyện gì sao?"
"Ngươi xem, ngươi cứ chủ động nói cho sư tôn biết, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ?"
Nghe Hồng Anh nói.
Mục Phù Sinh càng hoảng sợ.
Cái gì!
Về sau?!
Mục Phù Sinh lập tức nổi lên ý niệm muốn liên lạc với Lục Trường Sinh lần nữa
Sư tôn, chuyện này ta không làm được!
Đổi người khác đi!
Hồng Anh hiếu kỳ nói:
"Nhưng mà Mục sư đệ à, ngươi bày ra phù triện ở phía sau bọn họ từ khi nào đó?"
Mục Phù Sinh bất đắc dĩ nói:
"Khi các ngươi mới vừa chiến đấu ta đã nghĩ tới chuyện đối phương có khả năng chạy trốn nên liền bày ra phù triện trước."
"Dù sao với tính cách của sư tỷ chắc chắn sẽ không dễ dàng cùng giải hòa cùng với Hợp Hoan Tông, không bằng tiêu diệt một phần lực lượng của đối phương."
Hồng Anh lại cười nói:
"Hẳn là ngươi cũng nghe lý do chúng ta kết thù với người Hợp Hoan Tông đi, muốn vì sư muội xuất đầu sao?"
Hồng Anh là người phương nào.
Nàng là nữ đế một đời, chưởng quản rất nhiều người.
Làm sao không đoán được tâm tư người khác chứ?
Sắc mặt Mục Phù Sinh cứng lại, ngay sau đó gãi đầu nói:
"Sư tỷ, đừng nói với sư tôn nha."
Nếu để cho Lục Trường Sinh biết Mục Phù Sinh không chỉ có coi chừng mấy người Hồng Anh mà còn cắm một chân vào.
Phỏng chừng. . . . . .
Không ngừng chỉ phải ăn một bữa cơm do Tiểu Hắc làm nữa. . . . . .
Phỏng chừng về sau thức ăn do Tiểu Hắc học nấu đều để Mục Phù Sinh "thưởng thức"!
"Được rồi được rồi, trước nói xem tình huống hiện tại như thế nào."
Hồng Anh dò hỏi:
"Ngươi cùng với đại sư huynh, Tiểu Hắc và Vô Gian Luyện Ngục kia có chuyện gì."
Nghe hỏi.
Mục Phù Sinh một năm một mười thuật lại mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Hồng Anh sắc lạnh.
"Nói như vậy Tề Sát Đạo kia còn nhắm tới thân thể của Tiểu Hắc?"
Mục Phù Sinh gật gật đầu.
"Hiện tại Tiểu Hắc và đại sư huynh đang ở đâu."
Mục Phù Sinh nói:
"Đại sư huynh ở Thiên Kiếm Phong, Tiểu Hắc sư huynh ở Tiên Viên thôn, nhưng mà ta đã dùng ngọc bội báo cho bọn họ chuyện sư tỷ tới."
"Các ngươi theo ta đến Thánh Phù tông trước, chờ đại sư huynh cùng Tiểu Hắc sư huynh xử lý xong chuyện sẽ đến ngay."
. . . . . .
Bên kia.
Nội bội Hợp Hoan Tông.
Kha Mị đã biết bốn người Uyển Hiển Chi chết do hồn bài vỡ vụn.
Hơi thở Thiên Tiên cảnh trung kỳ bùng nổ!
Mấy tên nam tử bên cạnh nàng đều bị đánh bay đi ra ngoài, máu tươi cuồng phun!
Biết được tin tức, Tạ Hồng Nghĩa cũng lập tức tới đây, kinh ngạc hỏi:
"Sư tôn, mấy người Uyển trưởng lão bị giết rồi?!"
Trên gương mặt quyến rũ của Kha Mị tràn đầy sát ý.
"Từ tin tức mà hồn bài lưu lại thì bọn họ bị giết bằng phù triện, chỉ có phù triện Thiên Tiên mới có thể chém giết bốn người Uyển Hiển Chi . . . ."
Người có thể dùng phù triện Thiên Tiên?
Kha Mị ngẩng đầu nhìn về hướng Thánh Phù tông, sắc mặt tràn ngập hàn ý!

Bình Luận

1 Thảo luận