Trong Cửu Long Thành, các hoàng tử cùng với thế lực lục bộ ngư long hỗn tạp.
Mỗi nơi đều có tai mắt của nhau.
Chỉ sợ khoảnh khắc bọn họ tới Cửu Long Thành đã bị vô số thế lực biết được.
Như khi Mục Phù Sinh ra khỏi tiểu viện Thái tử chuẩn bị cho bọn họ, xung quanh tiểu viện có vô số khí tức ẩn nấp.
Những khí tức này đều do cường giả Thần Đế cảnh phát ra.
Đồng thời còn có một ít khí tức bí ẩn hư vô mờ mịt, e là những cường giả Tổ Cảnh kia.
"May mà ta chuẩn bị một đống vật phẩm ẩn giấu khí tức, nếu không vừa ra cửa đã lập tức bị phát hiện..."
Tìm một khe hở chui qua, Mục Phù Sinh thành công rời khỏi tiểu viện, bắt đầu điều tra tin tức về Cửu Long Thành ở những nơi đông người tụ tập.
Ví dụ như hiện giờ Đại hoàng tử, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đang hợp tác, hơn nữa còn công khai khai chiến với Thái tử.
Như trong lục bộ, Binh bộ và Lại bộ đã công khai đứng thành hàng.
Bất quá chuyện ngoại giới thảo luận nhiều nhất chính là chuyện quân bị diễn võ.
Bởi vì Binh bộ đã đứng bên phe Đại hoàng tử cho nên trong lần quân bị diễn võ này, người ủng hộ Đại hoàng tử rất nhiều.
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử cũng có quân đội thuộc về mình.
Tuy Cửu hoàng tử đã trở thành Thái tử, nhưng nội tình trong quân đội cực kỳ nông cạn, không có hy vọng thắng.
"Nếu như lần này Thái tử điện hạ thua thảm, e là sẽ ảnh hưởng đến chuyện chiêu binh mãi mã."
"Tất nhiên rồi, Thái tử vốn có nội tình bạc nhược, một khi thất bại trong quân bị diễn võ, một ít thế lực đang quan sát tình hình cũng sẽ lựa chọn ủng hộ các hoàng tử khác."
"Huống hồ Đại hoàng tử, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều đang nhằm vào Thái tử, Thái tử tham gia quân bị diễn võ không đúng thời cơ nha..."
Mục Phù Sinh ở bàn bên uống rượu, sau khi nghe được tin tức này cũng có chút buồn bực.
Bình thường, hoàng tộc kiêng kị nhất là chuyện hoàng tử chưởng quản chen chân vào binh quyền.
Nhưng thông qua lời mọi người bàn tán có thể thấy, dù phương diện kinh tế hay binh quyền đều được Thiên tử thả ra, dù Lục bộ công khai đứng về phía một hoàng tử cũng không có vấn đề gì.
Du dãng trong các tửu lâu ở Cửu Long Thành một buổi, Mục Phù Sinh cũng biết được nguyên nhân Thiên tử Cửu Long thần triều làm như vậy.
Thiên tử có cấm quân, tương truyền cấm quân kia có thể quét ngang toàn bộ quân đội!
Những quân đội khác trực tiếp giao xuống dưới, tùy ý để các hoàng tử tranh giành, để bọn họ trưởng thành trong gió tanh mưa máu, kẻ yếu sẽ bị đào thải.
Mục Phù Sinh đã tìm hiểu tin tức cơ bản về các hoàng tử khác.
Chỉ có thể nói lần này, phần thắng của Thái tử cực kỳ thấp.
Bất quá...... Mục Phù Sinh để ý tới một người.
Đó chính là Cửu Bạch Lộ xếp hạng thứ hai trong các hoàng tử.
Không nghe được bất kỳ tin tức nào về người này, cũng không có ai nói đến.
Ừm... Dựa theo suy nghĩ của hắn và kết hợp với suy luận thường ngày của sư tôn.
Loại người bất hiển sơn bất lộ thủy, không có tin tức gì được định nghĩa là cao thủ ẩn tàng.
Hơn nữa còn là người có đại nhân quả, nhất định phải nghĩ biện pháp tránh xa.
Nhưng mà...... Nhân quả làm sao có thể nói tránh liền tránh?
Khi Mục Phù Sinh trở lại tiểu viện Thái tử chuẩn bị cho bọn họ.
Nửa đường về đi ngang qua một rừng đào.
Mục Phù Sinh tiếp tục dò xét xung quanh, phát hiện người của đối phương vẫn ẩn núp tại chỗ theo dõi liền dọc theo đường cũ trở về.
Thế nhưng đi được mấy bước Mục Phù Sinh bỗng dừng lại.
Ở trước mắt của hắn có một nữ nhân mặc váy trắng thanh lịch, không tô điểm gì, tóc dài phủ lên những cánh hoa đào rơi rụng đang ngồi trên một cành cây lẳng lặng nhìn hắn.
Gương mặt không dính khói lửa nhân gian, tinh xảo đến mức khiến người ta cảm thán.
Như không phải là vật thuộc về nơi này.
Ngay cả Mục Phù Sinh cũng không khỏi tán thưởng một câu.
Thật sự hồng nhan họa thủy!
Hắn không chút do dự nhanh chóng cúi đầu xoay người đi hướng khác.
Loại mỹ nữ cấp bậc này tuyệt đối không thể dính vào, ngay cả nhìn cũng không thể nhìn nhiều!
Một khi bị quấn lấy, chuyện phiền toái sẽ nối nhau mà tới.
"Ngươi chính là Mục Phù Sinh sao?"
Quả nhiên bị phát hiện.
Phải biết rằng hắc bào trên người hắn do sư tôn đặc chế để che giấu khí tức.
Như nhìn thấu Mục Phù Sinh ý nghĩ, nữ tư3 bình tĩnh nói:
"Thủ đoạn che giấu khí tức của ngươi rất cao siêu, cho dù cường giả Tổ Cảnh cũng không thể phát giác."
"Vậy cô nương là cường giả vượt qua Tổ Cảnh?"
Mục Phù Sinh dừng lại, nhìn về phía nữ tử cười hỏi.
Nữ tử lắc đầu đáp.
"Ta không phát giác được, nhưng nghe nói ngươi rất cẩn thận cho nên đoán được ngươi sẽ tìm khe hở duy nhất mà rời đi, vậy chỉ cần ngồi ở đây chờ là được."
Là đến tìm hắn!
Mục Phù Sinh cảm thấy hơi căng thẳng, ngón tay đã bắt đầu chạm vào giới chỉ, có thể lấy phù triện ra bất kỳ lúc nào.
"Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì?"
Khóe miệng nữ tử khẽ nhếch, chỉ là nụ cười nhàn nhạt này khiến hoa đào chung quanh lay động, giống như phủ phục dưới váy của nữ nhân.
"Ta là Cửu Bạch Lộ, ngươi không nghe được tin tức về ta trong thành, hẳn là cảm thấy rất tò mò mới đúng."
"Về phần tìm ngươi có chuyện gì sao... "
Cửu Bạch Lộ đặt ngón tay lên cằm, ngẩng đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cũng không có gì, chỉ muốn đến nhìn ngươi xem rốt cuộc có chỗ nào không giống người thường."
Cửu Bạch Lộ?
Mục Phù Sinh khẽ nhíu mày.
Hắn nghĩ tới nữ tử này không đơn giản nhưng lại không nghĩ tới đối phương trực tiếp tính toán được lộ tuyến của hắn mà tới chờ sẵn.
Có thể nói, mức độ nguy hiểm của Cửu Bạch Lộ đã được định ở đẳng cấp cao nhất trong lòng Mục Phù Sinh.
Lúc này, Mục Phù Sinh cười nói:
"Nếu điện hạ không có chuyện gì, Mục mỗ đi trước."
Nói rồi Mục Phù Sinh cũng không quay đầu mà vội vàng đi về hướng tiểu viện.
Cửu Bạch Lộ cũng không có ngăn trở.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Phù Sinh, trong đáy mắt có kim quang lấp lóe, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy.
"Che giấu thật sự sâu...... Có chút thú vị."
Nói xong nàng cũng hóa thành cánh hoa rời khỏi nơi đây.
Mục Phù Sinh tuân theo nguyên tắc không muốn dính líu đến đối phương, có thể chạy xa bao nhiêu phải chạy bấy nhiêu.
Đồng thời hắn cũng đang không ngừng hồi tưởng lại cuộc đối thoại.
Rốt cuộc đối phương tới nơi này để làm gì?
"Là Thái tử phái tới sao?"
"Hay muốn thử hắn?"
Tất cả đều không thể xác định.
Bất quá có một chuyện Mục Phù Sinh có thể xác định.
Đó là hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, sau đó không bao giờ đến nơi đây nữa.
Trở lại trong tiểu viện.
Mục Phù Sinh nói cho hai người Tiểu Hắc và Phương Khung nghe tất cả tin tức mà mình tìm hiểu được.
Phương Khung lại cảm thấy hứng thú nói: "Cửu Bạch Lộ kia rất đẹp đúng không?"
Mục Phù Sinh theo bản năng gật đầu.
Tiểu Hắc liếc nhìn Mục Phù Sinh rồi nói:
"Mục sư đệ yêu đương sao? Tốt lắm, đến lúc đó sư huynh sẽ giúp ngươi."
Mục Phù Sinh thiếu chút nữa ngất xỉu.
"Đại ca, ta trốn còn trốn không kịp, yêu đương là trò gì?"
"Xin ngươi đừng làm chuyện đó, chúng ta làm xong nhiệm vụ nhanh chóng rút lui."
Mục Phù Sinh chỉ thiếu quỳ xuống van xin Tiểu Hắc......
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận