. . . .
Chuyện gì thế này?
Sao thình lình xuất hiện một nhiệm vụ thu đồ đệ vậy?
Lục Trường Sinh nghe được tiếng hệ thống lại không cảm thấy cao hứng chút nào.
Con mẹ nó, lát nữa lại thêm một cái tổ tông thì không phải hắn sẽ đau đầu chết sao?
Còn nữa, không phải gia hỏa này bị Tiên Cung đào thải hả?
Sao lại có thiên phú cấp SSS cấp nha!
SSS đều không thể thông qua khảo hạch đệ tử ngoại môn của Tiên Cung?
Tiên Cung này có nhiều đệ tử như vậy, đều co thiên phú vượt cấp SSS, không phải là quá trâu bò rồi.
Bất quá, Lục Trường Sinh cũng chỉ có thể quy tội cho đám trưởng lão Tiên Cung chịu trách nhiệm tuyển chọn có ánh mắt quá kém nên không có phát hiện hạt giống này.
Cũng không thể nói là hệ thống xuất hiện lỗi đi?
Nhìn thấy Lục Trường Sinh ngừng lại.
Tiên Nhữ Thịnh không khỏi hỏi:
"Lục tiền bối, nếu có chuyện gì ngươi có thể nói cho ta, ta giúp ngươi làm."
Lục Trường Sinh ho khan một tiếng, sau đó lui vài bước, lui về bên cạnh Tiên Nhữ Thịnh rồi cười nói:
"Dù sao hiện tại ta cũng nhàn rỗi, có chút tò mò rốt cuộc người này còn có thể đủ kiên trì bao lâu, liền ở chỗ này thêm lát nữa đi."
Tiên Nhữ Thịnh: "???"
Tiên Hóa Huyền: "???"
Còn có thể như vậy?
Có phải ngài quá rãnh rỗi hay không?
"Ạch. . . . . . Ta đây bồi ngươi?"
Lục Trường Sinh trợn trắng mắt, nói:
"Ta muốn lão nhân như ngươi bồi ta làm gì, có bệnh sao?
Có chuyện gì thì cứ đi làm, đừng ở chỗ này phiền ta."
Vừa nghe xong.
Tiên Nhữ Thịnh vội vàng gật đầu nói:
"Được được, tiền bối, chúng ta liền cáo lui trước."
"Đi thôi đi thôi."
Lục Trường Sinh phất tay nói.
Ngay sau đó Tiên Nhữ Thịnh cùng Tiên Hóa Huyền liền rời đi.
Như vậy ở thang trời cũng chỉ còn Lục Trường Sinh cùng với Phương Khung vẫn đang quý gối ở đó.
Người bên trong Tiên Cung không có nhiều thời gian tới xem một kẻ không có thiên phú quỳ lâu như vậy.
Phương Khung tự nhiên cũng DzOTvOmXbPḝ thấy cảnh Lục Trường Sinh tùy tiện ngồi xuống một chỗ.
Hắn không để ý nhiều, cắn chặt răng tiếp tục kiên trì.
Đối với hắn mà nói.
Hiện tại nói một lời đều hao phí thể lực cùng với ý chí. . . . . .
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Thân thể Phương Khung run rẩy với tần suất lớn hơn.
Tiên khí quanh thân gần như biến mất hết.
Hiển nhiên đã tới cực hạn.
Có khả năng ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Nhưng mà Phương Khung vẫn thẳng lưng như cũ, gắt gao cắn răng cố gắng cho chính mình không có ngã xuống.
Lục Trường Sinh thấy một màn như vậy, lên tiếng hỏi:
"Kiên trì thế này hữu dụng sao? Ngươi muốn rất muốn gia nhập Tiên Cung?"
Phương Khung run rẩy mở miệng, tiếng nói rất nhỏ nhưng lại cực kỳ kiên định.
"Chỉ có gia nhập Tiên Cung thì ta mới có thể nhanh chóng gia tăng thực lực, hoàn thành mục tiêu."
Chấp niệm rất sâu.
Lục Trường Sinh đưa tay ôm gáy, liếc mắt nhìn Phương Khung nói:
"Nhưng mà người ta chướng mắt ngươi làm sao bây giờ?"
"Vậy quỳ mãi!"
Phương Khung cắn răng.
Lục Trường Sinh nói:
"Hẳn là ngươi biết thiên phú của mình rất kém cỏi đi."
"Thì tính sao?"
"Có khả năng là bọn họ, thậm chí ngay cả bản thân ngươi đều không có phát hiện chỗ cường đại của mình?"
Phương Khung nghe vậy hơi sửng sốt.
Muốn ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh, thế nhưng hiện giờ lại cũng không có dư sức lực.
Giãy giụa một lúc rồi hắn chỉ có thể từ bỏ.
Lục Trường Sinh cũng không có nói nữa.
Cho đến ngày thứ tư.
Có đệ tử Tiên Cung đi tới chỗ thang trời.
"Còn quỳ sao?"
"A, một trăm lẻ bốn này, ý chí thật sự rất cường đại."
"Ý chí cường đại có lợi ích gì chứ, thiên phú và thực lực đều không xong, cũng không thể gia nhập Tiên Cung, nếu người nào tới quỳ cũng có thể gia nhập Tiên Cung, Tiên Cung chúng ta làm sao có thể xưng là thế lực đệ nhất Tiên giới chứ?"
Là đệ tử Tiên Cung, nội tâm bọn họ đều cực kỳ kiêu ngạo.
"Bất quá hẳn là không còn kiên trì được bao lâu."
"Ừ, thân thể đã bắt đầu nứt ra."
. . . . . .
Lúc này, Lục Trường Sinh lại mở miệng nói:
"Thấy được chưa, thái độ của bọn họ đối với ngươi."
Tuy rằng 2Phương Khung đã không thể mở miệng nói chuyện, nhưng những lời châm chọc kia vẫn truyền vào tai hắn một cách rõ ràng.
Hắn không khỏi cười khổ trong lòng.
Cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ không có thiên phú thật sự là một bước khó đi sao?
Thù hận của gia tộc chẳng lẽ không cách nào giải quyết sao?
Tuy có ý chí cường đại nhưng Phương Khung đã kiên trì trong thời gian hơn trăm ngày.
Nghe người Tiên Cung không ngừng mở miệng trào phúng, tỏ vẻ cao cao tại thượng thì lòng hắn cũng bắt đầu dao động.
Lục Trường Sinh thấy một màn như vậy không có ra tay.
Dù cho hiện tại là thời khắc nguy hiểm nhất, đạo tâm của Phương Khung dao động.
Đây là điều tối kỵ nhất đối với người tu đạo!
Phương Khung nhớ tới gia tộc, nhớ tới người nhà của mình, một đường mình đi tới hiện tại.
Cùng với phủ Thành chủ. . . . . .
Chẳng lẽ thật sự không cách nào báo thù?
Nghi vấn lần lượt từ sâu trong nội tâm hiện lên, có một âm thanh ma quỷ đang không ngừng khuyên nhủ Phương Khung.
"Từ bỏ đi."
"Với chút thiên phú này thì báo thù như thế nào?"
"Chẳng lẽ ngươi không có nhìn thấy đám người Tiên Cung mà ngươi kính ngưỡng, ngươi ôm hy vọng cũng cao cao tại thượng, không coi ngươi ra gì, khinh thường ngươi sao?"
"Đại thù không cách nào báo, bị người ta khinh thường, còn quỳ gối nơi này lâu như vậy, có thấy mất mặt không?"
Mỗi một câu phủ định bên trong nội tâm đều giống như một dây leo màu đen có thể ăn mòn hết thảy chậm rãi phủ lấy đạo tâm của Phương Khung.
Sau khi hoàn toàn bao trùm, bắt đầu ăn mòn từng chút, từng chút một . . . . .
Sóng lưng Phương Khung vốn thẳng tắp cũng bắt đầu chậm rãi cong xuống. . . . . .
Thấy một màn như vậy.
Lục Trường Sinh khẽ nhíu mày.
Loại người này có chấp niệm sâu như thế.
Đồng dạng cũng vì chấp niệm mà có ý chí kinh người.
Người như vậy chỉ cần vượt qua cửa này, tương lai không gì có thể làm đạo tâm hắn dao động!
Các đệ tử Tiên Cung nhìn thấy một màn như vậy.
Phần lớn đều nở nụ cười châm chọc.
Có người thậm chí còn mở miệng nói lời khó nghe.
"Chỉ như vậy thôi."
"Tiên Cung không cần loại người này."
"Hẳn là có thể gia nhập một thế lực tam lưu đi."
Cho dù là thế lực mạnh nhất cũng sẽ có những đệ tử luôn tự cho mình cao cao thế này.
Những lời này không ngừng uốn lượn bên tai Phương Khung.
Chính mình. . . . . . Thật sự không thích hợp đi lên con đường này sao?
Lúc này.
Trong đầu Phương Khung có một cảnh tượng hiện lên.
Cảnh tượng chính là gia tộc bị người phủ Thành chủ giết hại, sau đó mình được mẫu thân lặng yên đưa ra ngoài.
Khi chính mình ngồi yên tại chỗ, nhìn mẫu thân để lại mình rồi lại chạy về gia tộc. . . . . .
Cảnh tượng này giống như một cây kim cắm rễ ở trong trái tim hắn!
Nghĩ tới đây.
Phương Khung đột nhiên gầm lên!
Tâm ma trong lòng bị xua tan trong khoảnh khắc này!
Hơi hơi uốn lượn, lưng thẳng trở lại.
Đệ tử Tiên Cung ngơ ngác nhìn một màn này.
Còn Lục Trường Sinh lại đứng lên, cười nói.
"Nếu như Tiên Cung không thu ngươi, vậy ngươi bái ta làm sư phụ đi?"
Phương Khung ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh.
Nhớ tới bộ dáng cung kính của trưởng lão Tiên trận sư trước mặt người này.
Phương Khung cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên.
Trước ánh mắt ngây dại của đệ tử Tiên Cung và ánh mắt chăm chú của Lục Trường Sinh.
Một lúc sau Phương Khung mới tới đứng trước mặt Lục Trường Sinh, sau đó lại quỳ xuống, rống to:
"Đệ tử Phương Khung, bái kiến sư tôn!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận