Giờ phút này, ở khu vực tượng binh mã.
Dưới sự uy hiếp của Cửu Bạch Lộ, đám người Hoang Quân đã không dám trêu chọc đám người Tiểu Hắc nữa.
Mà đội ngũ của đám người Tiểu Hắc vì có Tiểu Hắc mang ưu thế nên nhanh chóng đi trước nhất, bỏ qua hai phe Huyền Minh thánh tử và Hoang Quân.
Tiểu Hắc ở trung tâm đội ngũ chữa trị vết thương sâu tận xương trên người, tiếp tục luân phiên với Cửu Bạch Lộ chắn phía trước.
Liên tục luân phiên mấy lần, đám người Tiểu Hắc đã dần dần nhìn thấy điểm cuối.
Tượng binh mã chung quanh bị đánh nát sẽ khôi phục trong thời gian hai nhịp thở.
Hiện giờ Diệp Thu Bạch và Đàm Tông Chiếu có vẻ uể oải, ngay cả Tiểu Hắc có năng lực tự chữa trị cường đại cũng đang không ngừng thở hổn hển.
Tuy rằng có thể khôi phục vết thương, nhưng trải qua thời gian dài chiến đấu cường độ cao, gánh nặng tinh thần rất lớn.
Bất quá mấy ngày nay cảnh giới của Tiểu Hắc cũng hoàn toàn vững chắc, thực lực tăng lên không ít.
Chỉ có Cửu Bạch Lộ vẫn như tiên tử không nhiễm phàm trần, khí tức vẫn tràn đầy như cũ, trên người cũng không dính vào chút bụi đất nào.
Lại qua thời gian một ngày rốt cục cũng đến cánh cửa kia.
Người bên phe Huyền Minh thánh tử và Hoang Quân đã tổn thất hơn phân nửa.
Bất quá chuyện này không liên quan gì đến bọn Tiểu Hắc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Nhìn bóng lưng đám người Tiểu Hắc tiến vào cánh cửa, sắc mặt Hoang Quân và Huyền Minh thánh tử trông cực kỳ khó coi.
Điều này đại biểu tiên cơ bị cướp đoạt, nếu như sau cánh cửa kia có cơ duyên kinh thiên, vậy cơ duyên sẽ không có chút quan hệ nào với bọn họ.
Hoang Quân giận dữ quát: "Mau tăng tốc cho ta! Theo sát ta!"
Mấy người đã mỏi mệt nhìn thấy bọn Tiểu Hắc đã biến mất cũng chỉ có thể cắn răng hành động.
Huyền Minh thánh tử cũng trầm giọng nói:
"Người có thương thế nghiêm trọng hoặc thiếu hụt tiên khí nhanh chóng dùng đan dược!"
......
Sau khi bước qua cánh cửa.
Trước mắt có một tòa đài cao hiện ra, đài cao này giống hệt như đài cao bên chỗ Phương Khung.
Chẳng qua trên đài cao này không có quan tài, cũng không có thi thể, chỉ có một bảo tọa to lớn.
Hình dạng bảo tọa rất kỳ quái, góc cạnh thập phần sắc bén, bảo tọa càng hướng lên trên liền càng bén nhọn giống như một thanh trường kiếm dựng thẳng!
Mà ở trên bảo tọa, không có vật gì khác, chỉ có một thanh kiếm trôi lơ lửng.
Kiếm dài ba thước, giữa chuôi kiếm và lưỡi kiếm là kiếm cách, kiếm cách tựa như một đám mây.
Ở trung tâm thân kiếm, có một đường vân màu xanh xuyên từ trên xuống dưới!
Thanh kiếm này chỉ lẳng lặng lơ lửng trên bảo tọa, không có phóng thích một chút khí tức nào.
Trông chỉ như một thanh kiếm phàm tục được rèn đúc tinh tế, tỉ mỉ.
Ngay cả Đàm Tông Chiếu cũng nhíu mày nói: "Nhìn rất bình thường, chẳng lẽ đây là cơ duyên sao?"
Thái tử cũng khó hiểu nói:
"Không thích hợp, hẳn là ẩn giấu huyền cơ, bằng không trong một gian mộ thất lớn như thế này không có khả năng chỉ bày mỗi thanh kiếm, do chúng ta chưa phát hiện huyền cơ mà thôi."
Chỉ có Cửu Bạch Lộ, khi nàng nhìn thấy thanh kiếm, đôi mắt liền lóe kim quang sau đó chuyển về phía Diệp Thu Bạch, hơi sửng sốt.
Còn Diệp Thu Bạch, sau khi nhìn thấy thanh kiếm này, hắn không rời mắt được!
Lần đầu tiên nhìn, hắn cũng cảm thấy thanh kiếm rất bình thường.
Nhưng khi muốn dời mắt thì tiềm thức lại không muốn cho hắn dời!
Thanh kiếm trông bình thường này lại có thể cộng hưởng với hắn!
Giống như hắn đã từng sử dụng thanh kiếm này.
Hắn bước về phía trước, từng bước một tới gần thanh kiếm trên bảo tọa.
Đàm Tông Chiếu và Thái tử nhìn thấy sự khác thường của Diệp Thu Bạch, hơi sửng sốt, vội vàng nhắc nhở:
"Diệp huynh cẩn thận, không biết có nguy hiểm hay không!"
Diệp Thu Bạch lại không nghe thấy, giống như nhập ma, vẫn bước đều, mỗi bước đều giống nhau, ngay cả tiếng bước chân nặng nhẹ cũng không đổi.
Tiểu Hắc khẽ nhíu mày, muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng Cửu Bạch Lộ lại nhẹ giọng nói:
"Đừng quấy rầy hắn, đây là cơ duyên thuộc về hắn."
Tiểu Hắc ngẩn người.
Thái tử cũng khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Cửu Bạch Lộ thản nhiên nói: "Giữa hắn và thanh kiếm kia có nhân quả không thể cắt đứt."
Đúng vậy, vừa rồi Cửu Bạch Lộ sửng sốt là bởi vì nhìn thấy giữa thanh kiếm kia và Diệp Thu Bạch có một sợi dây màu vàng kết nối.
Đây chính là sợi dây nhân quả.
Lời Cửu Bạch Lộ nói khiến mọi người sửng sốt.
Nhân quả?
Lăng mộ thân vương lưu lại từ trăm vạn năm trước, hơn nữa Đàm Tông Chiếu cũng biết Diệp Thu Bạch là người Phàm nhân giới, làm sao có thể liên quan đến thế lực trên trăm vạn năm trước ở Hỗn Độn giới?
Khoảng cách thời gian và khoảng cách địa lý không khỏi quá mức gượng ép đi?
Bất quá tu đạo giới không thiếu chuyện lạ, cũng không phải không có khả năng.
Mọi người tin lời Cửu Bạch Lộ nói, nhìn Diệp Thu Bạch từng bước một đi về phía đài cao, không nói gì nữa.
Diệp Thu Bạch không chút trở ngại bước lên từng bậc thang, tới trước bảo tọa.
Nhìn thanh kiếm trước mắt, Diệp Thu Bạch giơ tay lên cầm lấy chuôi kiếm.
Khoảnh khắc hắn cầm chuôi kiếm, chuôi kiếm bắt đầu run rẩy.
Ngay sau đó, một cỗ kiếm ý cực kỳ cường đại dọc theo bàn tay Diệp Thu Bạch xông vào trong thân thể!
Kiếm ý khổng lồ thậm chí không cho Diệp Thu Bạch cơ hội phản ứng.
Trực tiếp đánh nát xương cánh tay phải của hắn, sau đó là xương ngực, thẳng đến tứ chi bách hài.
Xoẹt xoẹt xoẹt......
Tiếng xương cốt vỡ nát không ngừng vang lên.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, muốn hét lên nhưng không cách nào phát ra âm thanh.
"Thân thể yếu ớt như vậy, làm sao tiếp nhận bổn tọa trở về?"
Một tiếng thở dài hư vô mờ mịt vang lên.
Chỉ là vang vọng trong đầu Diệp Thu Bạch, những người khác không nghe được.
"Bổn tọa giúp ngươi trọng tố Kiếm cốt......"
Lời này vừa dứt, Diệp Thu Bạch vốn muốn chất vấn lại bị thống khổ kịch liệt ngăn chặn.
Thời gian ba ngày trôi qua, Hoang Quân và Huyền Minh thánh tử cũng tiến vào nơi đây.
Chẳng qua nhân số đã giảm một nửa so với ban đầu.
Khi Hoang Quân cùng Huyền Minh thánh tử nhìn thấy Diệp Thu Bạch nắm lấy thanh kiếm trên đài cao, thân thể đang không ngừng phát ra tiếng răng rắc thì hơi sửng sốt.
Rõ ràng Diệp Thu Bạch đang tiếp nhận truyền thừa.
Hoang Quân hừ lạnh nói: "Thế nào? Các ngươi định độc chiếm cơ duyên sao?"
Huyền Minh thánh tử tiến lên nói:
"Thật sự không định cho chúng ta uống một ngụm canh? Không thể chấp nhận!"
Tiểu Hắc chắn trước mặt Huyền Minh thánh tử, còn Thái tử và Đàm Tông Chiếu thì chắn trước mặt Hoang Quân.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tiểu Hắc hỏi.
Huyền Minh thánh tử cười nhạo một tiếng: "Tự nhiên là muốn cắt ngang, bọn ta không thể tay không tới đây được."
Tiểu Hắc gật đầu, tiến lên một bước.
"Lúc trước ở yến tiệc chúng ta còn thiếu một trận chiến, hiện tại giải quyết đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận