. . . . . .
Đây là độn phù.
Độn phù mà Phan Tà sử dụng chỉ là độn phù không gian rất bình thường mà thôi.
Hoàn toàn khác với Thiên lôi độn phù lợi dụng lôi đình chi lực bỏ chạy của Mục Phù Sinh.
Nhưng mà nhìn tốc độ bỏ chạy của Phan Tà.
Cũng có thể biết được phù triện không gian mà hắn sử dụng có cấp bậc cũng không thấp.
Chắc là cao tầng Vô Gian Luyện Ngục cho hắn.
Khoảnh khắc Phan Tà biến mất, lực lượng trấn áp phủ lên mấy người Tô Mộ U lập tức biến mất.
Công kích đối với thức hải cũng không còn.
Thấy thế, Tô Mộ U như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.
Trong mắt năm người còn lại thì vẫn còn sự sợ hãi, chắp tay với Tiểu Hắc rồi tự giác rời khỏi động phủ.
Đùa cái gì vậy.
Bọn họ ngay cả Phan Tà cũng không được nói gì tới đánh tên thể tu này.
Còn đi tranh đoạt truyền thừa với hắn sao?
Đây là không muốn sống nữa sao?
Nhuận nhuận, cùng với ở chỗ này giương mắt nhìn, không muốn sống đánh nơi này truyền thừa chủ ý.
Còn không bằng chạy nhanh đi tìm tiếp theo cái.
Tô Mộ U lại không có kịp thời rời đi, nhìn Tiểu Hắc bóng dáng, khuôn mặt ngưng trọng.
Phía trước nàng cũng không có để Tô Lâm Độ đi điều tra sư tôn phía sau mấy người Diệp Thu Bạch là đại năng phương nào.
Nhưng mà hiện giờ nàng lại phi thường tò mò.
Rốt cuộc là vị đại năng nào mà có thể dạy ra đệ tử yêu nghiệt bực này.
Hơn nữa không chỉ một dạy ra một tên đệ tử mà là vài tên!
Không hề nói khoa trương chút nào.
Bất kể là Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh hay là Tiểu Hắc trước mắt.
Ở giới vực trung vĩ độ này.
Những lão quái vật mà Tô Mộ U biết, chỉ cần có thể thu được một người thôi đã cám ơn trời đất rồi.
Giờ khắc này, áo giáp trên người Tiểu Hắc dung nhập vào trong thân thể.
Huyết mạch chi lực khiến người ta hít thở không thông, muốn thần phục triều bái cũng biến mất không thấy.
Tiểu Hắc quay đầu lại nhìn về phía Tô Mộ U, gãi gãi đầu hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Nhìn Tiểu Hắc hiện tại, Tô Mộ U ngẩn người.
Tính cách thay đổi quá nhanh và quá nhiều đi?
Tiểu Hắc khi nãy ma khí sâm nghiêm, tự cao tự đại giống như một tôn ma thần buông xuống nơi đây.
Muốn cho vạn vật phải thần phục, kính ngưỡng lấy mình!
Nhưng hiện giờ sau khi ma khí quanh thân biến mất, trông Tiểu Hắc lại rất chất phác, thành thật?
Tô Mộ U lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Ít nhiều gì ngươi cũng không có chuyện."
"Ân tình này ta nhớ kỹ, ngày sau Tô gia nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Nghe vậy Tiểu Hắc lại lắc lắc đầu.
Thấy thế, Tô Mộ U hơi sửng sốt.
"Không cần đâu?
Chẳng lẽ ngươi chướng mắt Tô gia sao?"
"Thật sự không phải."
Tiểu Hắc vội vàng xua tay, cười ngây ngô nói:
"Không cần báo đáp ta, báo đáp đại sư huynh ta là được."
Rốt cuộc.
Nếu không phải có quan hệ kia với đại sư huynh thì Tiểu Hắc cũng sẽ không ra tay.
Còn không tiếc vận dụng huyết mạch chi lực, Ma thần buông xuống để giải quyết phiền toái hiện tại.
Hiện tại mỗi lần Tiểu Hắc sử dụng huyết mạch chi lực.
Đều có khả năng khiến cho những kẻ phản loạn kia chú ý.
Đối với Tiểu Hắc hiện giờ mà nói là tràn ngập tính nguy hiểm.
Nghe được Tiểu Hắc nói, Tô Mộ U liên tưởng tới lời nói trước đó, sắc mặt ửng đỏ, nói:
"Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta cùng với đại sư huynh của ngươi cũng không phải loại quan hệ này."
Nghe vậy, Tiểu Hắc sửng sốt.
Không phải quan hệ này sao?
Nhưng khi Tiểu Hắc nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Tô Mộ U thì lại nghĩ tới một câu mà Mục sư đệ từng nói với mình.
Thông thường nữ nhân cao lãnh sẽ không quá chủ động, dù bị người khác phát hiện nàng thích ai thì cũng sẽ không lập tức thừa nhận.
Nhưng mà chắc chắn tâm cảnh bị dao động.
Ừ.
Vậy hiện tại Tô Mộ U mặt đỏ chính là biểu hiện tâm cảnh đã dao động sao?
Tiểu Hắc nở nụ cười như ta hiểu lòng ngươi.
Gật gật đầu nói:
"Không cần giải thích, ta đã hiểu rõ, hơn nữa Mộ tỷ rất tốt."
Nếu mà Diệp Thu Bạch biết được suy nghĩ lúc này của Tiểu Hắc.
Phỏng chừng sẽ không tiếc hết thảy mọi giá muốn sư tôn trục xuất Mục Phù Sinh khỏi sư môn.
Mẹ hắn.
Chính là tiểu tử này dạy hư Tiểu Hắc!
Tô Mộ U: "???"
Có ý gì hả?
Không cần giải thích?
Ngươi hiểu rõ? Ngươi hiểu rõ cái gì??
Tô Mộ U cảm giác mình càng giải thích càng vô lực.
Hiểu lầm càng bôi càng đen!
Huống hồ Mộ tỷ là vị nào nữa?
Tô Mộ U bất đắc dĩ vẫy vẫy tay nói:
"Mặc kệ như thế nào, chuyện này đều phải cảm tạ ngươi, ta sẽ không tranh đoạt truyền thừa với ngươi nhưng cần ở đây khôi phục một chút, có thể chứ?"
Mới vừa rồi bị trấn áp cùng với đoạt hồn khiến Tô Mộ U phải tiêu hao nhiều mới chống đỡ nổi.
Muốn khôi phục thực lực tự nhiên phải tìm một chỗ không có ai quấy rầy.
Bên trong Tuyệt Hồn thành, nguy hiểm tứ phía.
Hiển nhiên động phủ truyền thừa là nơi an toàn nhất.
Tiểu Hắc gật gật đầu.
Quay lại nhìn về phía bộ xương to lớn trên vương tọa.
Chính là khi tầm mắt của hắn dừng trên bộ xương khô thì lại phát hiện hai hốc mắt cũng nhìn lấy hắn.
"Huyết mạch chi lực này ngươi từ đâu mà có?"
Lúc này xương khô mở miệng nói chuyện.
Tiểu Hắc hơi sửng sốt, theo bản năng trả lời:
"Của chính ta."
"Chính ngươi?"
Xương khô gật gật đầu, ngay sau đó đứng lên khỏi vương tọa.
Khoảnh khắc xương khô đứng lên, xương tay cùng với xương đùi đều có xiềng xích to lớn khóa chặt.
Chỉ thấy xương khô đứng lên rồi lại quỳ gối trước mặt Tiểu Hắc!
"Thuộc hạ tham kiến Ma Chủ."
Khi xương khô nói ra lời này.
Chung quanh có từng luồng địa hỏa màu đen dựng lên bao vây lấy Tiểu Hắc cùng với xương khô.
Khiến Tô Mộ U bên ngoài không nhìn được tình huống bên trong, cũng nghe không lời hai bên đối thoại.
Tiểu Hắc hơi sửng sốt.
"Ngươi là người Ma Vực? Thuộc hạ của ta sao?"
Xương khô gật gật đầu, xương cốt bắt đầu run nhè nhẹ.
"Ma Chủ, rốt cuộc thuộc hạ cũng chờ được ngài."
"Thuộc hạ là một trong Bát đại tướng dưới trướng ngài, tộc trưởng Hắc Diễm Ma Sư tộc, Khuất Thịnh."
Bát đại tướng.
Viên Ma tộc là một trong Bát đại tướng, là tồn tại tiên phong.
Tiểu Hắc gật gật đầu:
"Giống như Viên Ma tộc đúng không?"
Khuất Thịnh ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hắc nói:
"Xem ra Ma Chủ đã tìm được Viên Ma tộc."
"Khi đó trong Bát đại tướng, có năm thế lực trốn được, Hắc Diễm Ma Sư tộc chúng ta và ba thế lực khác đều bị ngộ hại trong tay kẻ phản loạn, bị diệt tộc."
Sau khi nghe được lời này.
Sắc mặt Tiểu Hắc đột nhiên trở nên âm trầm.
Ma khí ngập trời thổi quét ra!
Ngay cả địa hỏa cũng không cách nào cản trở ma khí bùng nổ.
Tô Mộ U lập tức mở hai mắt, nhìn thấy một màn này mà ngưng trọng.
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
"Vậy vì sao ngươi lại bị trấn áp ở trong Tuyệt Hồn thành?"
Khuất Thịnh cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu:
"Ta cũng hoàn toàn không rõ bí ẩn, nhưng nếu như Ma Chủ muốn biết chuyện Tuyệt Hồn thành cần phải đến chỗ trung tâm."
"Đương nhiên chỗ trung tâm có một mảnh linh hồn của Ma Chủ."
Ánh mắt Tiểu Hắc sáng ngời.
Hắn đến vì mảnh vỡ linh hồn.
Được Tiểu Hắc nâng đỡ, Khuất Thịnh đứng dậy, nói:
"Nếu Ma Chủ còn sống thì chuyện gì cũng tốt."
"Chỉ cầu ngày nào đó Ma Chủ khôi phục thực lực báo thù cho chúng ta!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận