. . . .
Gió lạnh cuồng bạo thổi tới, bông tuyết bay trong không trung bị gió lốc cuốn lấy trở thành những thanh đao sắc nhọn.
Tuy lời nói của Diệp Thu Bạch không lớn nhưng rơi vào tai người khác lại mang đến cảm giác đinh tai nhức óc!
Nụ cười trên mặt Trần Dục Ninh cũng dần dần thu liễm, thay vào đó là ánh mắt lạnh thấu xương.
"Đã như vậy thì thử xem?"
"Nếu ta thua ta tự nguyện rút lui...Bất quá không có khả năng. "
Nói đến đây, Trần Dục Ninh nhìn về phía Thẩm Phó Niên.
Thẩm Phó Niên gật đầu.
Diệp Thu Bạch nghe vậy, thản nhiên nói:
"Nói nhiều chỉ để che giấu nội tâm yếu đuối mà thôi. "
Sắc mặt Trần Dục Ninh trở nên khó coi.
Thần Vương cảnh trung kỳ lại cuồng vọng như thế?
Trong lúc nhất thời trong lòng Trần Dục Ninh sinh sát tâm!
"Đao kiếm không có mắt, cho nên ngươi đã suy nghĩ rõ ràng rồi?"
Diệp Thu Bạch cười nhạo:
"Chỉ sợ đến lúc đó phụ thân ngươi sẽ ra tay ngăn cản sát chiêu của ta thôi. "
Tuy rằng trong lòng Thẩm Phó Niên không vui nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.
Cường giả như hắn không cần phải tranh miệng lưỡi với một tên tiểu bối, quá mất mặt.
"Miệng lưỡi sắc bén, hy vọng ngươi có thực lực tương xứng. "
Trần Dục Ninh chắp hai tay sau lưng bay lên cao cúi đầu nhìn xuống Diệp Thu Bạch phía dưới, lạnh nhạt nói:
"Lên đây đi, nhường ngươi ra tay trước. "
Diệp Thu Bạch cũng không khách khí.
Trong sinh tử chiến còn để ý nhiều như vậy làm gì?
Không phải là lãng phí cơ hội sao?
Chỉ thấy trước ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ của mọi người, Diệp Thu Bạch nhanh chóng bay về phía Trần Dục Ninh!
Ngân Long kiếm tản ra hàn mang lóng lánh.
Giờ khắc này kiếm ý đột nhiên bộc phát bao trùm lấy Trần Dục Ninh!
Kiếm vực được triển khai!
Cảm nhận được cỗ kiếm ý này, tất cả những người đang xem đều cảm thấy kinh hãi!
Đây là Kiếm Thần chi cảnh?!
Trẻ tuổi như thế mà đã bước vào Kiếm Thần chi cảnh?!
"Người này đến tột cùng là ai?
Thiên phú kiếm đạo bực này hẳn là phải sớm nổi danh toàn bộ Cực Hàn tinh vực rồi!
"Chẳng lẽ là đệ tử một vị đại năng ẩn thế nào đó xuống núi?
Trong tầng mây.
Hai lão giả cũng có chút kinh ngạc.
"Ngược lại thật không ngờ điểm này. "
"Trách không được tông chủ Phiêu Tuyết tông tự tin, cố ý chọc giận tiểu tử Trần Dục Ninh kia, thì ra là cất giấu một tay như vậy. "
Trầm Phó Niên cũng thu hồi biểu tình nhẹ nhàng bình thản, ánh mắt chuyển dời đến tông chủ Phiêu Tuyết tông.
"Kiếm Thần chi cảnh coi như là Hỗn Nguyên kiếm chủ cũng ở cảnh giới này chưa đột phá, rốt cuộc người này tới từ đâu?
Hắn đến từ đâu?
Những người này không biết!
Tuy rằng ông chủ Phiêu Tuyết tông có vẻ bình tĩnh, nhưng đây cũng là nàng cố gắng đè nén, bởi vì trong lòng đã nổi sóng to gió lớn!
Nàng cũng biết quá trình leo lên Băng Tinh Thiên Thê, Tưởng Thanh Loan cũng không nói Diệp Thu Bạch đã bộc lộ thực lực thế nào.
Cũng khó trách Diệp Thu Bạch lại tự tin như vậy.
Khó trách Mộ Tử Tình sẽ ái mộ hắn.
Mà Trần Dục Ninh cũng kinh hãi khi nhìn Diệp Thu Bạch lạnh nhạt vung kiếm chém tới, kiếm phong sắc bén lóe ra hàn mang tựa như muốn cắt cả không gian!
Trần Dục Ninh cũng không để ý đến lời mình nói nhường ra tay trước.
Khí tức Thần Hoàng cảnh sơ kỳ toàn diện bộc phát ra!
Băng tuyết chi lực trên cánh tay phải Trần Dục Ninh hình thành một thanh trường kiếm, có gió tuyết cuồng bạo uốn lượn quanh trường kiếm.
Lập tức quát lạnh một tiếng nghênh đón công kích của Diệp Thu Bạch!
Kiếm tu?
Khóe miệng Diệp Thu Bạch khẽ nhếch lên.
Kiếm vực nhất thời bạo dũng!
Trong khoảnh khắc thân hình Trần Dục Ninh đột nhiên dừng lại, kiếm ý trong cơ thể hắn bỗng đình chỉ vận chuyển.
Trường kiếm trong tay bắt đầu run rẩy!
Kiếm đạo của hắn lại bị Diệp Thu Bạch áp chế toàn diện!
Bây giờ hắn nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch, hắn cảm giác Diệp Thu Bách giống như một vị kiếm đạo quân vương trong không gian này.
Tất cả kiếm tu khác chỉ có thể thần phục hắn!
Không đợi Trần Dục Ninh suy nghĩ nhiều thì Ngân Long kiếm trong tay Diệp Thu Bạch đã chém vào trường kiếm của hắn.
Dưới sự trấn áp của kiếm vực, Trần Dục Ninh không kịp phản ứng kịp, trường kiếm nháy mắt bị chấn rời khỏi tay!
Thân hình vội hắn vàng lui về phía sau mới tránh được một kiếm của Diệp Thu Bạch!
Lần đầu tiên hai bên va chạm.
Ai cao ai thấp đã quá rõ ràng.
Trần Dục Ninh không chỉ không tuân thủ lời mình nói.
Mà trước thế công của Diệp Thu Bạch trường kiếm rời tay ra, thân hình nhanh chóng lui lại, trông bộ dạng chật vật không chịu nổi!
Sắc mặt Thẩm Phó Niên dần dần trầm xuống, trong tình huống cảnh giới chiếm ưu thế tuyệt đối, chênh lệch một đại cảnh giới mà còn bị đối phương áp chế!
Đáng ra trận chiến này tự nhiên phải nghiêng về bên hắn mới đúng.
Tông chủ Phiêu Tuyết tông cũng không ngờ tới tình huống hiện tại.
Các trưởng lão phía sau nàng lại cũng không thể nhịn mà tỏ vẻ kinh ngạc.
Không hổ là người có thể thông qua Băng Tinh Thiên Thê. . .
Thế công của Diệp Thu Bạch vẫn chưa dừng lại, kiếm vực bắt đầu khởi động, kiếm ý ngưng kết thành kiếm mang vạn trượng đột nhiên chém về phía Trần Dục Ninh!
Trần Dục Ninh thấy thế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, giận dữ quát:
"Kiếm Thần chi cảnh? Đã như vậy thì ta không cần lưu tình. "
Ngay lập tức!
Bề mặt thân thể Trần Dục Ninh bắt đầu xuất hiện từng đường vân màu lam!
Nếu như cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra những đường vân màu lam này tương ứng với mạch máu của Trần Dục Ninh.
Trong lúc nhất thời, ánh sáng xanh nở rộ!
Lấy Trần Dục Ninh làm trung tâm, không gian chung quanh bắt đầu nhanh chóng ngưng kết, bắt đầu bị đóng băng.
Hàn ý cực hạn buông xuống làm cho động tác của Diệp Thu Bạch cũng bắt đầu chậm lại.
Kiếm mang vạn trượng sắc bén cũng bị đông lạnh giữa không trung, tạo thành một băng điêu hình vòng
"Huyết mạch Băng Thần!"
Có đệ tử Phiêu Tuyết Tông kinh ngạc hô to.
"Hơn ngàn năm qua Băng Thần điện không có người thức tỉnh huyết mạch Băng Thần, liếc mắt một cái liền có thể đóng băng không gian, quả nhiên cường hãn dị thường. . ."
"Cảnh giới áp chế, hơn nữa huyết mạch chi lực nghịch thiên thế này, cho dù là Kiếm Thần chi cảnh cũng khó có thể thắng lợi..."
Tông chủ Phiêu Tuyết tông cũng đang do dự có nên ra tay cứu Diệp Thu Bạch hay không.
Quả nhiên vẫn không được.
"Băng Thần hàng lâm..."
Con ngươi Trần Dục Ninh đã hóa thành màu xanh biếc, khóe miệng mang theo ý cười khinh miệt nhìn Diệp Thu Bạch, chậm rãi giơ tay lên:
"Giờ phút này, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. . ."
Diệp Thu Bạch nhíu mày, tứ chi của hắn đã bị đóng băng, không thể dễ dàng di chuyển.
Huyết mạch đồng dạng ngưng kết thành băng!
Bàn tay Trần Dục Ninh nâng lên, trên đầu ngón tay có một cây băng trùy đang điên cuồng ngưng tụ!
Diệp Thu Bạch cảm giác được uy hiếp trí mạng!
"Xem ra, vẫn phải dùng chiêu kia. "
Thân hình Diệp Thu Bạch run lên, kiếm ý Kiếm thần toàn lực bộc phát!
Kiếm ý hình thành cơn lốc xua tan tất cả băng tinh.
"A? Còn có thể hành động sao?"
Trần Dục Ninh cười lạnh một tiếng:
"Bất quá cũng sẽ dừng lại ở đây. "
Lập tức ngón tay hắn búng ra, băng trùy phóng nhanh về phía mi tâm của Diệp Thu Bạch!
Lặng yên không một tiếng động đã xé rách không gian!
Diệp Thu thấy thế biểu tình vẫn bình tĩnh như trước.
Ngân Long kiếm trong tay chậm rãi nâng lên, kiếm ý không ngừng hội tụ.
Sinh chi ý bắt đầu uốn lượn quanh thân kiếm.
"Thái Sơ Kiếm Kinh, kiếm thứ năm. . ."
"Thiên Đồ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
1 Thảo luận